Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 525 - Chương 525 - Kẻ Điên

Chương 525 - Kẻ điên
Chương 525 - Kẻ điên

Sư phó của hắn từng nói cho hắn biết.

Làm tướng, quân lực mạnh mà thắng địch là có thể làm lương tướng.

Quân lực tương tự mà thắng địch là kỳ tướng.

Quân lực yếu mà thắng địch nhân là danh tướng.

Quân lực không thể địch lại mà thắng địch nhân mới có thể lưu truyền thiên cổ.

Hắn, ý thức được vị công chúa điện hạ kia muốn làm cái gì.

Giương đông kích tây, dụ địch nhân xâm chiếm, thành trì yểm hộ, tiêu trừ một vài phần chênh lệch binh lực, tập trung đại bộ phận tinh nhuệ quyết chiến xuất kỳ bất ý.

Nguyên Hạo thích giết người, nhưng cũng thích kiểu thắng địch kích thích mệnh nguy như sợi tóc:

“Kẻ điên…hahaha! Khó trách Võ Nguyên điện hạ sẽ điều Khánh Canh Lam làm phó tướng cho ta! Quân Hắc Lân, theo ta xông giết, chém chiến trường! Cùng hợp binh một chỗ với công chúa!!!”

Mà cũng vào lúc này, phía sau tường thành Bắc Phong cao vút truyền đến một loạt tiếng gào thét dữ tợn, mấy trăm con yêu thú phi hành khổng lồ thuộc về quân Hắc Lân vượt qua tường thành, chạy nhanh về phía hậu quân Man tộc!

Trên chiến trường hỗn loạn, trong vài hơi là có mấy chục con yêu thú bị Man tộc đánh hạ, nện xuống đất dấy lên khói bụi, nhưng dù thế cũng vẫn có một nửa yêu thú bay tới vị trí đã định.

Thoáng cái, vô số nguyên tinh bom trút xuống, lập tức phong bế sự tiếp viện của hậu quân Man tộc cho tiền quân!

Lúc thành Nam đang căng thẳng, mặt trận phía Đông lại không có chiến sự.

Trên cả thành Đông ngoại trừ gió lạnh gào thét mà qua, cũng chỉ còn lại tiếng ‘rạp rạp’ phát ra khi tuần tra đạp tuyết.

Khoảng cách cửa thành thành Đông và thành Nam có chút xa xôi, không thấy rõ chiến cuộc bên kia, chỉ có thể thấy một ít khói thuốc súng với ẩn ẩn tiếng hô giết truyền tới.

Nhưng mặc dù chỉ nghe được những tiếng vang này, cũng đã đủ để những Vũ Lâm vệ và biên quân ở thành Đông tưởng tượng tình hình chiến đấu ở thành Nam.

Có người sợ hãi, có người may mắn, cũng có người kích động.

Hứa Nguyên đứng ở trên cổng thành nhìn thần sắc khác nhau của binh tốt phía dưới, khẽ thở dài:

“Thương phó tướng, ngươi cảm thấy…kế hoạch của Thanh Diễm được chứ?”

Nói xong, Thương phó tướng rũ mắt dường như không nghe thấy Hứa Nguyên hỏi.

Từ sau khi biết được ý đồ của Võ Nguyên điện hạ, hắn luôn suy tư một số chuyện.

Hứa Nguyên thấy thế cũng không thúc giục, biết đại khái là y đang suy nghĩ quân tình.

Một lúc lâu sau, Thương phó tướng nhìn lướt qua làn khói trước mắt, lại nhìn thoáng qua đại trận hộ thành có vẻ hơi đơn bạc trên mái vòm kia.

Trận pháp hộ thành thành Bắc Phong là do một đám vòng trận pháp nhỏ đan xen tạo thành đại trận, trận pháp thành Nam sụp đổ cũng không có ảnh hưởng trận pháp bên này vận chuyển, nhưng trận văn bên kia vận chuyển quá tải lại hút đi số nguyên khí còn lại.

Nói cách khác, trước khi vận chuyển bù đủ nguyên khí, trên cơ bản thì phòng hộ mà đại trận hộ thành này có thể cung cấp có thể nói là mười không còn một.

Suy nghĩ đến đây, Thương phó tướng thở dài:

“Vị Man vương kia không phải đèn cạn dầu, chiến cuộc vạn biến trong nháy mắt, Thương mỗ không biết có thể thành công hay không, nhưng có công chúa ở thì ít nhất thành Nam sẽ không bại.”

Nghe vậy, Hứa Nguyên liếc về phía khói thuốc súng thành Nam.

Dưới sự gia trì của Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết, hắn có thể nhìn thấy bên nội thành kia trải đầy máu thịt bị đông lại thành cục băng.

Chiến tranh cổ đại ở kiếp trước cơ bản là chết một hai phần binh tốt đã tan tác, kiên trì ba phần không tan thì là tinh nhuệ, cũng không biết tình hình chiến đấu của thế giới siêu phàm này đến tột cùng là bao nhiêu phần.

Thu hồi tầm mắt, Hứa Nguyên nhẹ giọng nói:

“Chỉ cần không tan tác, vậy xem như chuyến đi này có thu hoạch.”

Thương phó tướng khẽ cười nói:

“Hứa công tử, Thương mỗ không rõ có thu hoạch được hay không, nhưng ta đề nghị ngươi về phủ nha trước.”

“Về phủ nha?”

Hứa Nguyên nhíu mày, theo bản năng liếc về phía sương mù dày đặc nồng đậm kia:

“Thương phó tướng, ngươi phát hiện cái gì?”

Thương phó tướng cũng nhìn màn khói tràn ngập ngoài thành:

“Hứa công tử, chiến tranh tiến hành đến bây giờ, những tù trưởng bộ lạc Man tộc đầu óc đầy cơ bắp, hoặc là chết, hoặc là trở thành chư hầu của các bộ lạc lớn khác dưới sự chủ đạo của vị Man Vương kia.”

Im lặng trong nháy mắt, Hứa Nguyên phản ứng rất nhanh:

“Ý của ngươi là…sau khi biết Được Lý Thanh Diễm đột kích sườn trung quân của Man vương, bọn họ sẽ không lựa chọn phái binh viện trợ, mà là bắt đầu công thành từ hai phía Đông Tây?”

“Đúng vậy, hiện tại mấy tù trưởng bộ lạc còn lại của Man tộc, bọn họ rất rõ ràng chiến lực tinh nhuệ của Đại Viêm ta, mặc dù khẩn cấp điều động người đi qua tiếp viện, công chúa cũng có thể trực tiếp điều chuyển binh phong từ thành Nam giết lại về thành.”

Tựa hồ Thương phó tướng rất hiểu rõ đối thủ cũ Man tộc này, ánh mắt ngưng trọng:

“Bọn họ đều là mấy con cáo già trải qua muôn vàn chiến trận, khứu giác rất nhạy bén đối với biến hóa chiến cuộc, công chúa dám dẫn quân trùng kích đại doanh Man Vương, vậy đã nói rõ nàng mang đi tám chín phần mười quân tinh nhuệ thành Bắc Phong chúng ta, hiển nhiên trong thành trống rỗng, lựa chọn ích lợi lớn nhất chính là tin tưởng Dị Vương Man tộc, trực tiếp dẫn bộ công thành.”

Nghe Thương phó tướng phân tích, theo bản năng Hứa Nguyên liếc nhìn quân Vũ Lâm đang nghiêm trận chờ đợi phía dưới.

Được rồi, Lý Thanh Diễm đã chuẩn bị xong.

Lúc trước hắn cho rằng vị hôn thê bọc ngực để tiểu đoàn Vũ Lâm Vệ này lại là vì tiếp ứng, hiện giờ nhìn đối phương căn bản không định trở về từ cửa thành Đông.

Nhưng, người chơi chiến thuật đều thâm sâu như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment