Lý Chiếu Uyên giơ tay cắt ngang lời hắn, ánh mắt khó tả nhìn binh tốt tuần tra phía dưới, ngữ khí nghiêm túc:
“Thương phó tướng.”
“Bổn vương cần tận mắt nhìn thấy những tướng sĩ đã chết vì Đại Viêm, bằng không, có lẽ ngày sau bọn họ chỉ là một chuỗi tên không có nhiệt độ trong lòng bổn vương.”
Suýt nữa thì Hứa Nguyên không căng được:
“…”
Mà nghe nói như vậy, Thương phó tướng cúi đầu, biểu tình hơi cổ quái:
“…”
Trầm mặc trong chớp mắt, Thương phó tướng ho nhẹ một tiếng, chắp tay hành lễ về phía trước:
“Khụ, Nhị điện hạ lo lắng tướng sĩ, Thương mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Nói xong, Thương phó tướng đứng thẳng người nhìn ra ngoài thành.
Mà lúc này, Lý Chiếu Uyên thì đảo mắt nhìn về phía Hứa Nguyên, hỏi:
“Tam công tử, ngươi không về phủ nha nghỉ ngơi à?”
Hứa Nguyên thu ý cười, nói:
“Ta đây ư, muốn hiểu biết bộ dáng của tiền tuyến một chút.”
Lý Chiếu Uyên hơi thân thiết khuyên nhủ:
“Chiến tranh không phải trò đùa, an toàn làm trọng, nếu Tam công tử nguyện ý, bổn vương lập tức an bài hộ vệ đưa ngươi về phủ nha.”
Hứa Nguyên nghe nói như vậy, lập tức ‘hít’ một tiếng trong lòng.
Toang.
Tên này, không phải là muốn chơi trò ‘Man tộc công thành, Tam tử Tướng Quốc chết bạo’ thật chứ?
Đón ánh mắt chân thành của đối phương, Hứa Nguyên lắc đầu:
“Đa tạ quan tâm, không phải ở đây còn có Thương phó tướng sao?”
Dừng một cái chớp mắt, hắn lại chuyển sang hỏi ngược lại:
“Có điều Nhị điện hạ, nếu ngươi muốn khắc ghi trọng lượng của sinh mệnh các tướng sĩ, vì sao không đi bên thành Nam? Chắc hẳn bên kia càng cần ngươi hơn.”
Lý do Lý Chiếu Uyên tới đây quá quỷ dị, Hứa Nguyên hắn không nghĩ đến phương diện kia cũng khó.
Đối phương muốn lập uy tín trong quân Đại Viêm, đúng là Hứa Nguyên biết.
Nhưng vấn đề là nếu thật sự muốn xây dựng uy tín, hiện tại Lý Chiếu Uyên đi thành Nam chẳng lẽ không phải lựa chọn tốt hơn sao?
Quân tình bên thành Nam kia chẳng những càng khẩn cấp cần tu giả cao giai, hơn nữa Lý Thanh Diễm cũng ở bên kia.
Nguy hiểm là nguy hiểm hơn, nhưng rủi ro lớn cũng có nghĩa là phần thưởng lớn hơn.
Nếu đổi lại là lão Lục Lý Quân Khánh kia có lẽ không dám, nhưng Lý Chiếu Uyên chắc chắn dám mạo hiểm như vậy.
Thần sắc trên mặt Lý Chiếu Uyên nhìn không ra chút manh mối nào, trực tiếp trả lời không cần suy nghĩ:
“Bên kia đã có hoàng muội và Nguyên thống lĩnh tọa trấn, tất nhiên là không cần bổn vương đi nữa.”
Hứa Nguyên từ chối cho ý kiến, cười khẽ một tiếng:
“Ờm…”
Bỗng hắn nghiêng mắt hỏi về phía Thương phó tướng ở một bên:
“Thương phó tướng, thói quen khống chế quân trận của ngươi là xông lên phía trước, hay là tọa trấn phía sau?”
Nội tham phủ Tương Quốc ghi chép về quân trận, trên cơ bản là đều cần tướng lĩnh tọa trấn trung quân, tướng lĩnh làm trận nhãn cho dù bị thương cũng sẽ ảnh hưởng đến việc duy trì quân trận, mà nếu lỡ trận vong, toàn bộ quân trận sẽ trực tiếp sụp đổ.
Nhưng lúc trước ở Thành Vạn Tượng, Hứa Nguyên hắn nhìn phương thức đánh giặc của Nguyên Hạo lại là chủ tướng xông thẳng lên phía trước.
Thanh âm Thương phó tướng bình thản:
“Quân trận tu hành của Thương mỗ không thể điều khiển như cánh tay giống công chúa điện hạ, bình thường đều là tọa trấn ở trung quân.”
Hứa Nguyên nghe vậy gật gật đầu:
“Vậy là tốt rồi.”
Nếu Thương phó tướng và Nguyên Hạo thích xông lên phía trước, vậy hắn thật sự phải lắc người chạy thẳng.
Tuy rằng không xác định Lý Chiếu Uyên có muốn động thủ với hắn hay không, nhưng thứ này không thể đánh cược.
Thương phó tướng nhẹ giọng nói:
“Hứa công tử yên tâm, chỉ cần mạt tướng còn sống, tất nhiên là ngài sẽ không có sơ xuất gì.”
“Cảm ơn.”
Hứa Nguyên cười nói thoải mái, lại nhìn về phía Lý Chiếu Uyên ở một bên:
“Nhị điện hạ, đây là lần đầu ngươi ra tiền tuyến?”
Lý Chiếu Uyên nhìn lại, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt:
“Ừm.”
“Tam công tử hẳn là cũng vậy, nhưng sao bổn vương cảm giác công tử ngươi tựa hồ không có chút căng thằng nào?”
Hứa Nguyên buông tay, ra vẻ lưu manh:
“Ta đã quen là người nhàn tản rồi, không có thói quen căng thằng này.”
Dừng một chút, hắn lại nhìn chằm chằm y cười nói:
“Nhưng tuy là không căng thẳng, ta lại là người tiếc mạng, lát nữa Nhị điện hạ phải chăm sóc ta một chút, nhiều người đều nhìn thấy điện hạ ở bên cạnh ta như vậy, nếu có nguy hiểm ngươi mà không ra tay giúp ta vậy thì không được rồi.”
Nói xong cuối cùng, Hứa Nguyên thoáng tăng thêm ngữ khí.
Đôi mắt Lý Chiếu Uyên hơi ngưng tụ.
Hứa Nguyên cười tủm tỉm nhìn thẳng vào mặt hắn.
Lý Chiếu Uyên dời ánh mắt trước, thấp giọng nói:
“Hẳn là còn có Hắc Lân Vệ khác trong thành chứ?”
Hứa Nguyên cũng nhìn về phía màn khói ngăn cản tầm mắt trước mắt, cười nói:
“Quả thật có, nhưng ta không biết hiện tại bọn họ ở đâu.”
Thanh âm Lý Chiếu Uyên bình thản mà nhẹ nhàng:
“Ha, Tam công tử là con nối dõi mà Hứa công yêu thương nhất, Hứa công lại là trụ cột của Đại Viêm quốc ta, đương nhiên bổn vương sẽ che chở Tam công tử chu toàn.”
Không lâu sau khi Lý Chiếu Uyên nói xong, thành Đông thừa nhận lấy sự oanh tạc của yêu thú Man tộc, rốt cục bắt đầu công phạt thành Đông.