Nháy mắt quanh thân Lý Chiếu Uyên ngưng kết ra một tầng hộ thuẫn nặng nề.
Hộ thuẫn va chạm với cự mãng, hai cỗ nguyên khí đan xen đấu đá, chấn động lớn đến khiến cả thành Đông đều khẽ run lên!
Hứa Nguyên đứng vững thân thể, lập tức hiểu được Nhị hoàng tử này muốn làm gì.
Cố ý thu hồi nguyên khí của đại trận hộ thành, chính mình ra tay vào thời khắc mấu chốt, dựa vào sự che chở của đại trận, dùng thực lực của bản thân một tay đánh tan sĩ khí Man tộc.
Chủ tướng Man tộc khống chế đồ đằng quân trận phía dưới dương nhiên sẽ không chậm hơn Hứa Nguyên.
Sau khi Lý Chiếu Uyên lại giết gần trăm binh tốt Man tộc, một hư ảnh mai rùa khổng lồ liền được ngưng tụ chắn trước lôi hồ do Lý Chiếu Uyên hóa thành.
Trong chớp mắt Lôi Đình Đạo Vực thu lại, ánh sáng lôi phía chân trời dần chuyển hóa thành màu tím dọa người, đột nhiên tốc độ quanh người Lý Chiếu Uyên lại tăng vọt!
Mà vào lúc này, đại trận hộ thành trên bầu trời cũng hạ xuống một trọng áp vạn quân vô hình.
Hư ảnh mai rùa và lôi hồ nháy mắt đan xen trọng áp, xuất hiện từng rãnh vết nứt, sau đó khuếch tán nhanh chóng, trong vài hơi đã ầm ầm vỡ vụn, trực tiếp hóa thành tinh quang tan biến trong không khí.
Đang lúc Hứa Nguyên cho rằng Lý Chiếu Uyên sẽ tiếp tục sân khấu của riêng hắn, hắn lại đột nhiên thu thế bay trở lại thành lâu.
Hứa Nguyên nhìn quanh người Lý Chiếu Uyên vẫn lóe ra từng trận lôi quang, cười hỏi:
“Nhị điện hạ, đại trận hộ thành hoàn toàn cạn kiệt nguyên khí dự trữ rồi?”
Lý Chiếu Uyên cũng trả lời rất thành thật:
“Đương nhiên rồi, bổn vương cũng không dám làm loạn trong loại quân trận này, sĩ khí Man tộc hẳn là sắp tan rã, chuyện kế tiếp giao cho Thương phó tướng đi.”
Trải qua biến cố này, thế công thủ trên tường thành lại đổi hình.
Không lâu sau, trên tường thành truyền đến từng đợt kinh hô hưng phấn vào tai Hứa Nguyên:
“Man tộc lui!”
“Man tộc lui rồi!”
“Nhị điện hạ thiên tuế!”
“Nhị điện hạ Nhị điện hạ võ vận hưng thịnh!”
“…”
Nghe những tiếng hô này, Hứa Nguyên quay đầu chắp tay về phía Lý Chiếu Uyên:
“Nhị điện hạ thu hoạch được rất phong phú, tu vi lại sâu như thế, thật sự là làm cho Trường Thiên sợ hãi.”
Lý Chiếu Uyên vẫn thần sắc lạnh nhạt như nước, sắc mặt thoáng có hơi tái nhợt, mỉm cười:
“Tam công tử không cần khách sáo, lần này bổn vương mượn một ít ngoại lực mà thôi.”
Dừng một cái, Lý Chiếu Uyên tựa hồ nghe được cái gì đó, nghiêng mắt nhìn thoáng qua phương hướng thành Nam, khẽ cười nói:
“Bên hoàng muội cũng đã vào thành rồi, nàng…làm ta dẫn Tam công tử ngươi qua đó.”
Hứa Nguyên nghe vậy không nhúc nhích, nhếch miệng cười cười:
“Ô? Các ngươi liên lạc kiểu gì?”
Lý Chiếu Uyên chỉ chỉ trên mái vòm, lại dịu dàng cười nói:
“Đại trận hộ thành, Hoàng Tộc chúng ta có thể khống chế đại trận, đương nhiên cũng có thể tiến hành truyền tin vào thành thông qua nó.”
“Tất nhiên, Tam công tử cũng có thể để Thương phó tướng an bài người đưa ngươi qua.”
Hứa Nguyên nhìn đối phương thật sâu, cười ha ha một tiếng:
“Nghe lời này của Nhị điện hạ, khách sáo ha.”
Nói xong, Hứa Nguyên nghiêng mắt nhìn về phía Thương phó tướng bên cạnh đang có sắc mặt trắng bệch bởi vì sự phản phệ của quân trận, cao giọng nói:
“Thương phó tướng, ta và Nhị điện hạ đi gặp Thanh Diễm trước đây, bảo trọng.”
Bị Lý Chiếu Uyên lấy nguyên khí kéo theo, hai người Hứa Nguyên nhanh chóng đến thành Nam, quân doanh của quân Vũ Lâm.
Đồng hành đến bên ngoài doanh trại khổng lồ thuộc về Lý Thanh Diễm kia.
Hai người còn chưa nói chuyện với thủ vệ ngoài cửa, thanh âm sàn sạt của Lý Thanh Diễm liền truyền ra từ trong doanh trại:
“Nhị ca, ngươi chờ chút, phò mã lên trước.”
Tiến vào doanh trại, mọi thứ xung quanh vẫn là bố cục mà Hứa Nguyên thấy cách đó không lâu.
Sa bàn, giá treo, cùng với một ít binh khí, lạnh lẽo mà uy nghiêm.
Lý Thanh Diễm không có ở đây.
Doanh trại lớn như vậy, lại không có một bóng người, sự yên tĩnh khiến cho người ta có chút hốt hoảng.
“Cộc...”
“Cộc...”
Tiếng giày đạp lên đất rất nhẹ, Hứa Nguyên dần dần đi vào bên trong, ánh mắt nhìn từ nơi thủ tọa trống không chuyển đến một ít đồ vật rách nát nằm rải rác trên mặt đất.
Nhìn chằm chằm vào dịch lỏng màu đen dính sền sệt trên mặt đất, vật ‘rách nát’ kia mơ hồ hiện ra vẻ sáng bóng của kim loại, Hứa Nguyên cúi người nhặt lên một khối có thể tích khá lớn trong đó, cảm nhận được từng đường văn của trận pháp trên đó, trong mắt Hứa Nguyên lộ ra vẻ cổ quái.
Đây là một mảnh vỡ của bộ giáp dày.
Giáp dày trên thân của Lý Thanh Diễm?
Giáp da dày của tướng lĩnh trong quân đã thoát ly khái niệm của áo giáp thường quy, mà đều là được đặc chế chuyên biệt, có thể kết hợp hoàn mỹ với công pháp trong quân trận của quân đội dưới trướng.
Loại áo giáp đặc chế này, đừng nói là của Lý Thanh Diễm, cho dù giá thành chế tạo áo giáp cho Nguyên Hạo thì ít nhất cũng là mười vạn lượng bạc trắng, bán ra ngoài càng có thể tăng lên gấp mấy lần.
Tình huống bình thường, cho dù chủ tướng có chết, loại giáp da này nhiều lắm thì cũng chỉ là tổn hại cục bộ.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên nhìn về mấy mảnh giáp da rải rác trong doanh trại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bộ giáp dày như vậy cũng đã bị đánh thành rách nát, vậy công chúa quấn ngực hẳn là không có việc gì chứ?
Tiện tay ném miếng ‘hộ vai’ trên tay trở lại mặt đất ‘cạch’ một tiếng, Hứa Nguyên không nhanh không chậm đi tới phía sau bức bình phong.