Hắn đã nhìn thấy chiến dịch phía đông thành, nhưng quyết chiến bên phía nam thành kia thì mức độ thảm thiết có lẽ còn nặng hơn mấy cấp...
Thở dài, Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Sau bức bình phong, đập vào mặt hắn là một hành lang không dài, phía cuối hành lang là một gian phòng có phần đơn giản, giống như doanh trại của binh lính bình thường. Ở loại môi trường quân đội này, nếu muốn lấy được lòng kính trọng yêu mến, vậy tiêu chuẩn sinh hoạt phải không được khác biệt nhiều lắm với quân sĩ, ít nhất mặt ngoài phải là như vậy.
Đi tới gần, Hứa Nguyên đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa, nhưng trong nháy mắt đôi tay khựng lại giữa không trung, cuối cùng lựa chọn cứ như vậy đẩy cửa mà vào.
Dựa theo lẽ thường, kế tiếp hẳn là được nghe ngóng nội dung bôi thuốc trị thương đặc biệt kịch tính.
Gõ cửa gì gì đó, Hứa Nguyên đoán chừng chắc hẳn có thể lược bỏ.
Nữ sát thần bên trong kia có vẻ không giống như là sẽ để ý mấy tiểu tiết này.
Đang suy nghĩ...
“... Đi thẳng vào đi, sau này, tẩm cung sương phòng của bản cung, ngươi muốn vào thì vào, không cần ở ngoài cửa bẽn lẽn như thế”.
Chậc, những lời này sao lại thấy trong lòng có chút cảm động...
Nghe những lời này xong, Hứa Nguyên lắc lắc đầu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó hắn sẽ bị nữ nhân xấu xa này xơi tái.
Thu liễm tinh thần, Hứa Nguyên đưa tay đặt lên trên cửa phòng.
Kẽo kẹt...
Cửa phòng không cài then, đẩy nhẹ một cái là bị mở ra.
Mà ngay lập tức, ánh mắt Hứa Nguyên rơi lên trên người nữ tử đang ngồi xếp bằng trên giường.
Cởi bỏ tấm giáp da dày, hiện tại nàng đang ở trạng thái bán khỏa thân, chỉ còn lại miếng vải quấn ngực cùng với quần mỏng, dưới ánh sáng ảm đạm hiện ra da thịt tinh tế trắng nõn.
Hứa Nguyên cười cười, đang định nói chuyện, nhưng ngay sau đó lại nuốt mấy lời vào trong bụng, lông mày hơi nhíu lại.
Ở trên da thịt trơn nhẵn mịn mang của nữ nhân kia, hắn thấy được một rãnh máu rất sâu, có thể thấy được cả xương.
Một vết chém kéo dài từ thắt lưng bên trái cho đến tận xương sườn bên phải, miếng vải quấn ngực kín mít không một kẽ hở cũng bị rách ra một mảng nhỏ, dường như không chịu nổi gánh nặng mà lộ ra một hình bán cầu trắng phau bị siết chặt.
Lệch sang một chút, hoặc là dịch lên phía trên một chút, phỏng chừng về sau đứa nhỏ phải tìm người khác để bú sữa.
Hai người im lặng một lúc lâu, Hứa Nguyên mới thở ra một hơi, đi tới gần rồi ngồi xuống giường bên cạnh nàng, trầm mặc trong giây lát rồi lên tiếng hỏi: “Nàng... đau không?”
Lý Thanh Diễm nghe vậy, nghiêng mắt nhìn hắn một cái, mỉm cười: “Đây là phò mã đang quan tâm bản cung? Tuy vậy bản cung đã thành thói quen”.
Hứa Nguyên thản nhiên lướt nhìn một vòng qua làn da trần trụi của nàng, cười nói: “Ta cũng không thấy có vết sẹo nào khác?”.
Khóe môi Lý Thanh Diễm hơi nhếch lên, nhìm chăm chú vào đôi mắt của hắn, đôi môi đỏ mọng cong cong: “Bản cung cũng là nữ nhân, mấy vết sẹo trong chiến trận trước kia đều đã dùng bí dược loại bỏ”.
“Nàng thật là thản nhiên”.
Hứa Nguyên nghe xong cũng nở nụ cười, dừng một chút rồi vừa cười vừa nói: “Trước kia ta cho rằng nàng mang binh đánh trận thì nhất định trên người sẽ rất nhiều sẹo”.
“Ừm... Nếu phò mã có hứng thú kỳ quái khác, bản cung sẽ giữ lại vết sẹo lần này”.
BDSM?
Thật là biết chơi.
Hứa Nguyên không trả lời đề tài này, lại hỏi: “Thoạt nhìn tâm tình nàng không tệ. Chiến sự thuận lợi?”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy, lắc đầu nói: “Man Tộc từ trước tới nay đều rất khó đối phó”. Nhưng vừa nói xong, nàng giơ lên một ngón tay, ra vẻ khoe khoang chỉ vào bức vách bên cạnh sương phòng.
Hứa Nguyên hơi tò mò, ngoảnh đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở trên tường, nơi giá treo vẫn đặt bội đao, giờ phút này đang trưng bày một cánh tay tráng kiện dài nửa trượng.
Xương gai dữ tợn, chất da hóa sừng vừa dày vừa nặng, chỉ liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được sự cứng rắn của nó.
“Của Man Vương?”.
“Đương nhiên”.
Tựa hồ tâm tình của Lý Thanh Diễm rất không tệ, thấp giọng nói: “Bản cung bị thương nặng như vậy, tất nhiên hắn phải bỏ lại một chút đồ”.
Hứa Nguyên thoáng chần chờ, hạ giọng nói: “Bằng vào tu vi của Man Vương, chẳng lẽ không thể mọc thêm một cánh tay?”.
Lúc trước, cái mặt hàng vương tử của Thát Triều nơi đại mạc chỉ có tu vi tứ phẩm mà lại có thể giống với người hành tinh Namek, ‘ùng ục’ một tiếng là có thể cụt tay lại mọc.
Đôi đồng tử của Lý Thanh Diễm mang theo ý cười: “Bản cung dùng bí pháp quân trận cùng với bản nguyên ý hồn chém, cho dù hắn có biện pháp khôi phục lại cánh tay, vậy cánh tay này cũng không thể dùng nữa”.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Diễm, vẻ mặt cổ quái.
Ngài cũng biết Thi Quỷ Phong Tẫn của tộc Uzumaki?
Trầm mặc trong chớp mắt, Hứa Nguyên hỏi: “Vậy vết thương này của nàng?”.
Vừa nói, hắn vừa vận chuyển Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết xuất ra ý hồn.
Mà sau một khắc, Hứa Nguyên lập tức cảm nhận được công chúa quấn ngực này bị đánh thành rò rỉ ra rồi, toàn bộ nguyên khí trong phòng đều xao động bởi vì nàng.