Mà ở trên vết thương chảy máu đầm đìa kia bị một loại dao động quỷ dị bám theo, chẳng những cản trở việc tự lành của cơ thể Lý Thanh Diễm, hơn nữa còn có xu hướng làm cho vết thương càng ngày càng sâu và tiếp tục mở rộng sang hai bên.
Bị trọng thương, lại thêm liên tục mất máu, nếu không phải tu vi của Lý Thanh Diễm đã cao, chỉ bởi vì một vết thương nhỏ mà lại càng ngày càng chuyển biến xấu cũng có thể khiến cho người ta mất mạng.
Vậy mà thần sắc của Lý Thanh Diễm lại hết sức bình tĩnh, phảng phất như vết đao chém thấu xương kia không phải ở trên thân thể của nàng, không chút nào để ý tới mà lại lấy ra một kiện quân trang màu đỏ rộng rãi từ trong tu di giới ra: “Không sao, tạm thời bản cung có thể dùng tu vi ngăn chặn thương thế”.
Vừa nói, dáng người hiên ngang kia vừa tự mình mặc quần áo.
Quần áo màu đỏ cũng có thể che giấu máu tươi chảy ra từ thắt lưng, bỗng nhiên, vào lúc này Hứa Nguyên kéo góc áo của nàng lại.
Lý Thanh Diễm ngoảnh mặt nhìn lại, đôi mắt phượng mang theo ý cười: “Sao? Phò mã của bản cung còn chưa hết hứng thú ngắm nhìn?”.
“Thân thể công chúa, xem cả đời không chán”.
Trầm mặc trong giây lát, Lý Thanh Diễm cứ như vậy mà trút áo bào màu đỏ xuống dưới đất, thân thể yểu điệu duyên dáng hiện ra trước mắt hắn. Hơi cúi người, đưa tay khẽ vuốt má Hứa Nguyên, đôi mắt khép lại thành hai khe hở lóng lánh: “Phò mã, lời vừa rồi của ngươi... Làm cho bản cung có chút động tâm”.
“Có thể làm cho công chúa tâm động, là vinh hạnh của ta”.
Hứa Nguyên nhếch miệng cười, trong lòng thì trợn trắng mắt.
Miệng nữ nhân, quỷ gạt người.
Có quỷ mới tin vào lời yêu ma của nữ nhân hư hỏng này.
Dừng lại một chút, Hứa Nguyên liếc nhìn vào vết thương dữ tợn còn chưa băng bó ở nơi thắt lưng nàng: “Công chúa, nàng không xử lý vết thương một chút hay sao?”.
Đôi mắt của Lý Thanh Diễm lấp lóe lên một cái, đứng thẳng người dậy: “Vết thương này có xử lý hay không thì cũng giống nhau, chỉ có thể cầm máu tạm thời, tránh cho chuyển biến xấu”.
Hứa Nguyên lấy ra một bình nhỏ màu đen từ trong tu di giới, đặt ở lòng bàn tay đưa cho Lý Thanh Diễm: “Đây là lễ vật lúc trước Lâu Cơ tặng ta”.
Lão a di Lâu Cơ là dân chơi hệ độc, nhưng độc với y chẳng dễ phân, bình thường nàng cho hắn đều là vật tốt nhất của nàng.
Ánh mắt của Lý Thanh Diễm lộ ra vẻ cổ quái: “Bí dược của Lâu tổng trưởng?”.
Hứa Nguyên mỉm cười, giải thích: “Nàng nói đây là mê dược để cho ta lừa gạt tiểu cô nương, nhưng ta nhờ người nhìn một chút thì kỳ thực là thuốc chữa thương, nói là có thể chữa khỏi hết thảy ngoại thương”.
Lý Thanh Diễm nhìn Hứa Nguyên thật chăm chú, ý vị sâu xa: “Lâu tổng trưởng thật đúng là thương yêu phò mã”.
Vừa nói, nàng vừa leo lên giường, gọn gàng nằm thẳng xuống bên cạnh hắn.
Dáng người hình quả lê mê người, phảng phất như là mặc cho người ta hái xuống.
Thấy tư thế này, làm sao Hứa Nguyên không hiểu, không nói gì, mở nắp bình nhỏ ra, ngay sau đó một mùi hương lạ lẫm lập tức tản ra trong sương phòng.
Thuốc trị thương trong bình là một chất lỏng màu xanh lá cây, Hứa Nguyên đổ thuốc mỡ sền sệt vào trong lòng bàn tay, xoa đều lên từng ngón tay.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, nhìn thoáng qua mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc nằm thẳng trên giường, theo bản năng buông ra lời nhắc nhở: “Có thể sẽ hơi đau, cố chịu một chút, đừng kêu ra tiếng”.
Nghe vậy, đôi mắt mỹ diệu của Lý Thanh Diễm hiện ra một nét buồn cười: “Yên tâm, bản cung cũng không phải tiểu thư khuê các được nuông...”.
Lời còn chưa dứt, Lý Thanh Diễm đã đột ngột cắn khóe môi lại, âm thanh im bặt, chỉ trong chớp mắt mà hàng lông mày tinh xảo cũng nhíu chặt lại.
Mà bàn tay xoa đều thuốc mỡ của Hứa Nguyên vừa mới chạm vào vết thương kia.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hứa Nguyên vô ý thức cảm thấy nữ nhân này muốn làm ra vẻ nhu nhược yếu đuối ở trước mặt hắn.
Không có biện pháp, căn bản hình tượng nữ nhân cường thế thích hack não của công chúa quấn ngực này đã xâm nhập vào lòng người, làm chuyện gì hắn đều phải hoài nghi một chút.
Trong lúc trầm mặc, giọng nói như cắn răng chịu đựng của nàng nhẹ nhàng truyền đến: “Tiếp tục...”
Lý Thanh Diễm cắn chặt khóe môi, vầng trán trắng nõn như mơ hồ có mồ hôi rịn ra, miễn cưỡng mới có thể duy trì giọng nói đều đều: “Thuốc này... vậy mà có hiệu quả”.
Hứa Nguyên im lặng trong giây lát, vẫn lựa chọn quan sát bằng ý hồn.
Bằng vào những thứ ý hồn cảm nhận được, hắn cũng hiểu ngay được có vẻ Lý Thanh Diễm không ngụy trang.
Bởi vì chỉ trong chớp mắt khi dược cao của Lâu Cơ tiếp xúc đến miệng vết thương, ngay lập tức khiến cho luồng xao động quỷ dị bám vào vết thương xảy ra phản ứng.
Kịch liệt như phốt pho thả vào nước, như ngàn vạn con kiến phệ hồn.
“Tốt”.
Hứa Nguyên gật đầu: “Nàng chịu đựng một chút”.
Dứt lời, trước tiên hắn nhờ vào vết đao rạch sẵn mà xé bỏ một đoạn ngắn trên tấm vải quấn ngực của nàng.
Để bôi thuốc.
Nhưng hành động này lại làm cho miếng quấn ngực đang tạm thời ổn định lập tức trở thành không chịu nổi gánh nặng mà rách ra thêm đoạn nữa, một mảnh tuyết trắng mịn màng cao vút chợt hiện ra.
Động tác trên tay Hứa Nguyên khựng lại, mắt liếc nhìn về phía nữ nhân đang nằm thẳng.