Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 532 - Tiếp Tục

Chương 532 - Tiếp tục
Chương 532 - Tiếp tục

Công chúa quấn ngực mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt cũng không thấy vẻ e lệ cùng với để ý.

Thấy vậy, Hứa Nguyên có chút không thú vị, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương của nàng rồi chậm rãi di động.

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Hứa Nguyên bôi thuốc cho người khác, nhưng chẳng biết vì sao động tác lại vô cùng quen thuộc.

Giống như đã khắc sâu vào thân thể.

Một lát sau, hắn đã bôi đều thuốc mỡ lên vết thương của nàng.

Thế nhưng khi hắn ngoái đầu liếc về phía khuôn mặt khuynh quốc của nữ tử, lại phát hiện dường như tình huống có gì đó không đúng.

Nàng nhắm chặt mắt, bên ngoài của gương mặt tinh xảo kia không những đang chảy ra từng giọt mồ hôi, mà vào giờ phút này hai bên má đã được phủ lên một tầng đỏ bừng khác thường.

Nhìn nàng như vậy, Hứa Nguyên đưa tay lên gãi gãi cằm.

Không lẽ Lâu Cơ a di kia thật sự thêm mê dược vào trong thuốc trị thương này chứ?

Đợi một lúc vẫn không thấy Lý Thanh Diễm có thêm phản ứng khác, Hứa Nguyên thử lên tiếng thăm dò: “Công chúa...?”.

Lý Thanh Diễm chậm rãi mở ra hai mắt, đồng tử đầy anh khí lúc này lại nhiều thêm một chút hơi nước, giọng nói khàn khàn mang theo chút run rẩy: “Sao?”.

“Thoa xong rồi”.

Hứa Nguyên nhắc nhở.

Lý Thanh Diễm cảm giác trong chớp mắt, ngả lên gối mềm mại, tóc dài rối tung sau đầu, hơi lắc đầu, trong lời nói thậm chí lại còn mang theo một chút mị ý như có như không: “Không. Không đủ. Dược hiệu còn chưa đủ. Tiếp tục”.

Dứt lời, nàng lại nhắm mắt vào.

Hứa Nguyên liếm liếm đôi môi đang có phần khô ráo.

Hỏng rồi, cái này sẽ không phải là kịch bản kinh điển chứ?

Trong lúc yên lặng, một bầu không khí ám muội từng chút từng chút một lan tràn khắp căn phòng.

Giọng nói Lý Thanh Diễm vang lên phá tan trầm mặc, trong âm thanh có vẻ bình phục rất nhiều: “Tiếp tục. Thuốc mỡ vừa rồi của ngươi bôi lên còn chưa đủ để tiêu tan hết đao khí ăn mòn của Man Vương”.

Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: “Công chúa, trạng thái hiện giờ của nàng có vẻ không đúng, ý của ta là... trong thuốc này không phải là có mê dược thật đấy chứ?”.

Là một thanh niên ưu tú ‘ba không’, trước đó hắn phải rũ sạch trách nhiệm.

Dứt lời, trong phòng lại trở nên yên lặng.

Yên lặng đến nỗi dường như Lý Thanh Diễm quên cả đau đớn.

Sau một lúc lâu, Lý Thanh Diễm nhắm mắt lại, lông mi cong dài hơi hơi rung động, cắn đôi môi, giọng nói trầm trầm: “Có mê dược hay không thì bản cung có thể cảm ứng được. Hơn nữa, cho dù thực là có mê dược, bản cung cũng không quan tâm. Hiện giờ thành trì lâm nguy, chữa thương là quan trọng. Bản cung không nói, ngươi cứ việc tiếp tục...”.

Được. Ta cần chính là những lời này của ngươi.

Hứa Nguyên không hề do dự, lại lấy ra một ít thuốc mỡ bôi lên đầu ngón tay, nhanh chóng đảo qua vết thương bên hông của công chúa quấn ngực.

Không có tiếng rên rỉ, nhưng trên giường lại truyền đến một đợt âm thanh sột soạt.

Tựa như là bởi vì đau đớn kịch liệt, bàn tay của nữ tử quanh năm cầm đao siết lại rất chặt, chân dài trắng nõn thẳng tắp hơi hơi cong lên, bàn chân ngọc ngà xôn xao lay động trên ga giường màu đỏ hồng.

Mà vết thương kia, mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang khép lại từng chút một.

Nhưng không có tiếng kêu ngừng.

Tiếp tục.

Vẫn không có tiếng kêu ngừng lại.

Hứa Nguyên đang chuẩn bị tiếp tục bôi thuốc, tư thế nửa quỳ ở mép giường bất chợt cứng đờ, bỗng nhiên liếc mắt nhìn bình ngọc nhỏ ở trong tay mình.

Chờ một chút...

Nếu như hắn hiểu không sai, ý tứ trong lời của rồi của Lý Thanh Diễm hình như là nói trong thuốc này cũng không có tác dụng mê hồn.

Nếu không có hiệu quả mê huyễn... Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên ý thức được một ít chuyện, biểu tình trên mặt trở nên cổ quái đến cực điểm.

Trong yên lặng, mặt Hứa Nguyên không chút thay đổi, trực tiếp đổ toàn bộ dược dịch màu xanh biếc trong bình nhỏ vào bên hông Lý Thanh Diễm, trong nháy mắt tiếp theo vận dụng nguyên khí đẩy dược dịch ra toàn bộ miệng vết thương.

Khoảnh khắc tiếp theo.

“Aaa... Ưm....”

Vòng eo tinh tế đột nhiên cong lên, một tiếng ‘ưmmm’ kiều mị vang lên trong sương phòng tĩnh mịch.

Người ngoài, đại khái cả đời này cũng không có khả năng tưởng tượng ra trong miệng vị sát thần này lại có thể phát ra âm thanh như vậy.

Chỉ trong chớp mắt khi âm thanh vang lên, Lý Thanh Diễm ngay lập tức mở ra đôi mắt phượng.

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy ánh mắt cổ quái lại buồn cười trước mặt của Hứa Nguyên, trong mắt Lý Thanh Diễm lộ ra vẻ khác lạ trong nhảy mắt.

Thế nhưng chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi.

Bình tĩnh lại, Lý Thanh Diễm chậm rãi đứng dậy, tuy rằng hai má nõn nà không tì vết vẫn còn giữ lại nét ửng hồng như trước, nhưng thanh âm đã khôi phục như lúc ban đầu: “Vết đao chém của bản cũng đã tốt hơn chín thành, thuốc này của Lâu tổng trưởng hẳn là rất trân quý. Phò mã, ngươi muốn cái gì, bản cung có thể cho”.

“Không cần”.

Hứa Nguyên lên tiếng cắt ngang, nhìn chăm chú vào sắc đỏ bừng còn sót lại trên má nàng, từ từ ghế sát vào, đưa hai tay vén lọng tóc dính ở sườn mặt để ra sau tai, thanh âm chậm rãi: “Thanh Diễm, vừa rồi nàng đã cho ta thứ mà ta muốn thấy nhất. Ừm... ta rất chờ mong ngày chúng ta đại hôn”.

Bình Luận (0)
Comment