Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 534 - Chương 534 - Để Tâm Tới Cảm Nhận Của Ta

Chương 534 - Để tâm tới cảm nhận của ta
Chương 534 - Để tâm tới cảm nhận của ta

Đại tỷ tỷ thật là biết chăm sóc người khác, luôn luôn thấu hiểu lòng người như vậy...

Chờ đã. Không thể nghĩ như vậy.

Từ trên giường, Lý Thanh Diễm xoay người đứng lên, nghiêng mắt lạnh nhạt nói sang bên cạnh: “Phò mã, bản cung đề nghị tiếp theo tốt nhất là ngươi quay lưng lại”.

“Hả?”.

Hứa Nguyên nghi ngờ hỏi một tiếng: “Vì sao?”.

“Bản cung muốn đổi tấm vải”.

“Vải?”.

Khoảnh khắc tiếp theo.

“Soạttt...”

Một loạt âm thanh sột soạt, nàng đưa lưng về phía hắn, miếng vải quấn ngực không đầy đủ bị tháo ra rồi rơi xuống mặt đất.

Dưới ánh sáng mờ ảo, lưng ngọc trơn nhẵn nối liền với vòng eo lung linh, mông đào hoàn mỹ cùng với độ cong khốc liệt, như ẩn như hiện, từ phía sau nhìn thấy khiến cho người ta phải miên man bất định.

Thấy một màn như vậy, Hứa Nguyên hít sâu một hơi: “Công chúa... nàng có thể để tâm một chút đến cảm nhận của ta không?”.

“Bản cung mới vừa nói xong!”

Lý Thanh Diễm hơi nghiêng đầu, góc nghiêng hoàn hảo, giọng nói mang theo ý cười: “... Nói ngươi quay lưng lại đừng nhìn, chính mình không nghe, hiện tại có quan hệ gì với bản cung?”.

Dứt lời, dải lụa màu trắng trong tay nay nàng vờn quanh một vòng rồi lại một vòng.

Cho đến cuối cùng, khi Lý Thanh Diễm xoay người, từ sau lưng nàng đã không còn thấy được bóng dáng đẫy đà mơ mơ hồ hồ kia.

Thấy vậy, khóe mắt Hứa Nguyên giật giật.

Đây là cái công nghệ hắc ám quái gì?

Không phải là nữ nhân Thiên Diễn kia cũng dùng thứ ma thuật này chứ?

Trong lòng châm chọc một hồi, Hứa Nguyên thu liễm tâm thần lại, hỏi: “Được rồi, nàng gọi ta đến đây trước tiên, hẳn là không chỉ vì khoe khoang dáng người của nàng trước mắt ta một chút có phải không?”.

“Đương nhiên không phải”.

Rõ ràng lời nói kia cũng không làm cho Lý Thanh Diễm nổi lên nửa phần e lệ, rất thản nhiên mặc chiếc áo đỏ, rồi nhẹ giọng nói: “Hai chuyện. Một làm muốn giáp mặt cảm ơn ngươi một chút”.

“Cảm ơn ta?”

Hứa Nguyên nhướng mày, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Cảm ơn ta cái gì?”.

Động tác của Lý Thanh Diễm rất nhanh nhẹn, trong lúc nói chuyện đã mặc xong một bộ áo dài đỏ hồng kia lên người, ngồi xuống bên cạnh Hứa Nguyên, lấy ra một chiếc quần dài cùng bộ, xoay đầu lại cười nói: “Nguyên Hạo đã nói cho bản cung, ngươi cũng không cần phải giả vờ hồ đồ trước mặt bản cung. Khứu giác chiến trường của phò mã cũng rất nhạy bén”.

“Hả?”

Ánh mắt Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào cặp đùi thon dài trắng nõn thẳng tắp của nàng, trong lòng có chút ngây người.

Nguyên Hạo?

Cái gì Nguyên Hạo? Không phải chỉ có yêu thú phi hành thôi sao?

Quần dài vừa che lấp cặp chân dài linh lung kia của nàng, Lý Thanh Diễm mới cười hừ hừ một tiếng: “Không thừa nhận? Vậy để bản cung nhắc nhở ngươi một chút, Nguyên Hạo đã bàn giao lại với bản cung, là ngươi hạ mệnh lệnh để cho hắn dẫn quân ra khỏi thành, xung phong giết Man Tộc rồi chia cắt chiến trường rồi cùng hợp binh với bản cung?”.

“...” Hứa Nguyên.

Tốt rồi. Cái sự tình này là Nguyên Hạo làm ra, lại còn biết nhường công tích cho thượng cấp.

Lý Thanh Diễm ngồi ở bên người Hứa Nguyên, lấy ra một viên tinh thể thông tin dùng cho khoảng cách trung bình từ trong tu di giới, tự mình nói: “Loại vật này không thể trò chuyện truyền tin trong thời gian thực, chỉ có thể gửi đi một sóng nguyên khí xung động để thông báo, cho nên chỉ có thể là ngươi an bài từ trước đó”.

“Phò mã...”

“Sáng sớm nay vào thời điểm trời ngừng tuyết, ngươi đã đoán được bản cung sẽ ra khỏi thành tập kích Man Vương, hơn nữa còn thông báo cho Nguyên Hạo”.

“Đúng không?”

Hứa Nguyên nhìn thẳng vào Lý Thanh Diễm, chớp chớp mắt, chân thành tha thiết nói: “Nếu như ta nói, đây là Nguyên Hạo tự mình làm, nàng tin không?”

“Hừ..”

Lý Thanh Diễm hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu, cụp mắt, giọng nói khàn khàn: “Tóm lại vẫn là cảm ơn, nếu không có mệnh lệnh của ngươi, bản cung chuyến này có thể là lành ít dữ nhiều”.

Nói xong, đôi mắt phượng của Lý Thanh Diễm cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt ôn nhu: “Bản cung còn định cho phò mã một chút khen thưởng. Nếu như phò mã không thừa nhận thì thôi vậy...”

Ánh mắt đột ngột trở thành ôn nhu, Hứa Nguyên phát giác mình có chút không chịu nổi chiêu thức sáo lộ này của nữ sát thần này. Ho nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Khục. Chuyện thứ hai là chuyện gì?”

Lý Thanh Diễm trầm mặc trong giây lát, cặp mắt đỏ hồng xinh xắn vẫn cười híp lại, nhưng ôn nhu trong mắt đã biến mất không thấy, mà xuất hiện sát ý nồng đậm: “Ta nghe Thương Lê Bình nói, tựa hồ nhị ca hắn muốn giết ngươi?”

Dứt lời. Trầm tịch.

Nhìn sát ý trong mắt của Lý Thanh Diễm, Hứa Nguyên cảm thấy hẳn là mình nên có chút cảm động.

Dù sao người ta cũng là vì vị hôn phu này mà động sát tâm với cả thân huynh đệ của mình.

Nhưng không biết vì cái gì, hiện tại trong lòng Hứa Nguyên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức độ thậm chí cảm thấy Lý Thanh Diễm đang diễn cho hắn xem.

Nếu như tảng băng lớn muốn rút kiếm đi chém Lý Chiếu Uyên, hắn tuyệt đối sẽ không hoài nghi. Nhưng Lý Thanh Diễm... ừm, vẫn là quên đi.

Tuy rằng hiện tại hai người đã coi như là thẳng thắng thành khẩn với nhau, cho dù là hiện tại Lý Thanh Diễm nguyện ý thâm nhập trên giường đỏ cùng với hắn trao đổi một phen, Hứa Nguyên hắn không nên tin nàng vẫn sẽ là không tin.

Cho nên đối với vấn đề này, Hứa Nguyên không trả lời trực tiếp.

Liếc mắt nhìn về phía cửa chính của doanh trại, hắn cười hỏi: “Tin tức của Thương phó tướng truyền ra nhanh như vậy sao?”

Tốc độ của Thương phó tướng hẳn là kém so với Lý Chiếu Uyên, cho dù Lý Chiếu Uyên nói là hắn thi triển đạo vực là nhờ vào ngoại lực, vậy ít nhất hắn cũng là ngụy nhất phẩm.

Bình Luận (0)
Comment