“Thương phó tướng thông báo cho bản cung như thế nào cũng không quan trọng”.
Lý Thanh Diễm lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, không hề có ý định bỏ qua đề tài này: “Quan trọng là nhị ca kia của bản cung thật sự muốn giết phò mã sao?”
Nhìn sự kiên trì trong mắt Lý Thanh Diễm, Hứa Nguyên cân nhắc trong giây lát, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Nếu ta nói phải, Thanh Diễm định vì ta mà đại nghĩ diệt thân hay sao?”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy, lông mày lá liễu nhíu lại, tựa như nàng cũng không hài lòng với câu trả lời lập lờ nước đôi này của Hứa Nguyên. Khẽ mỉm cười, cũng trả lời kiểu nước đôi lập lờ: “Đại nghĩa diệt thân... Trong lịch sử Lý gia ta cũng không quá hiếm thấy”.
“Không đến mức...”
Hứa Nguyên thở dài sâu kín, gằn từng chữ: “Thanh Diễm, quan hệ của chúng ta còn chưa tới cái bước này”.
“Quan hệ còn chưa tới?”.
Lý Thanh Diễm nghe nói như thế, quét mắt nhìn vào thân thể mình một cái, cười híp mắt, hỏi: “Phò mã cảm thấy bản cung phải như thế nào mới tính là quan hệ đến nơi?”.
Hứa Nguyên đón lấy ánh mắt của nàng, cười cười, nhưng không nói thêm gì.
Quả thực Lý Thanh Diễm đối với hắn rất tốt, thậm chí tốt đến mức khiến hắn bị trêu chọc cho không kiềm chế được.
Nhưng quan hệ của hai người vẫn còn chưa đến nơi đén chốn, ít nhất là còn chưa tới trình độ bởi vì hắn mà có thể khiến cho nàng động sát tâm đến thân ca ca của mình.
Nhưng kiếp trước, những nữ nhân xấu xa kia đã dạy cho hắn bài học lớn nhất chính là đừng tin vào diễn xuất của nữ nhân ma quỷ, nhất là vào thời điểm không biết rõ ràng những nữ nhân đó có mưu đồ gì đối với ngươi.
Nhìn thấy bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Hứa Nguyên, nụ cười trên mặt Lý Thanh Diễm thu liễm lại, tầm mắt của nàng tựa như vượt qua tầng tầng vách tường, nhìn thấy Lý Chiếu uyên đứng ở cửa doanh trại: “Phò mã... Ta động sát tâm với nhị ca, quả thực không phải là bởi vì nhị ca muốn giết ngươi”.
Hai má Hứa Nguyên giật giật.
Giết nhị ca, lời này có thể nói trực quan như vậy sao?
Yên lặng trong giây lát, Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng, hứng thú nhìn chăm chú vào Lý Thanh Diễm: “Nàng nói thẳng đi”.
Đôi mắt đỏ hồng của Lý Thanh Diễm quét qua Hứa Nguyên, không hề còn tình cảm ấm áp như vừa rồi, giọng nói cũng trở trên trong trẻo lạnh lùng như trong quân doanh: “Nếu nói dối, với sự thông minh của phò mã, chắc hẳn ngươi cũng sẽ không tin tưởng bản cung”.
Hứa Nguyên hơi lộ vẻ tò mò: “Đã như vậy, vì sao Thanh Diễm lại bởi vì việc này mà cảm thấy tức giận?”
“Phò mã, ngươi cảm thấy nếu ngươi chết ở thành Bắc Phong thì hậu quả sẽ là cái gì?”
Lý Thanh Diễm không đáp mà hỏi ngược lại.
“Hả?”
Hứa Nguyên nghi ngờ một tiếng, thoáng suy nghĩ rồi cười cười trả lời: “Nếu ta chết ở thành Bắc Phong, hẳn là phụ thân hắn sẽ rất thương tâm, hắn thương tâm... hẳn là sẽ chết rất nhiều người”.
Đôi mắt của Lý Thanh Diễm mang theo vẻ lạnh lùng băng lãnh: “Quả thực sẽ chết rất nhiều người, nhưng điều này cũng không quan trọng. Quan trọng là hợp tác giữa phụ hoàng và Hứa công sẽ xuất hiện rạn nứt trong nháy mắt.
Dừng lại một lát, Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, trong mắt lập lòe một khí tức nguy hiểm: “Phò mã, ngươi nói ai sẽ muốn để ngươi chết ở thành Bắc Phong?”.
Hứa Nguyên im lặng mấy hơi thở, rồi phun ra hai chữ: “Tông môn”.
“Đúng. Tông môn”.
Lý Thanh Diễm nở nụ cười, nhưng nụ cười trên đôi môi mọng đỏ lại như hàn băng vạn năm lạnh thấu xương: “Cho nên, nhị ca ta tuyệt đối không thể có tâm tư giết ngươi. Hắn muốn giết ngươi, đại biểu cho việc hắn muốn phá hoại sự hợp tác giữa phụ hoàng và Hứa công, đại biểu cho việc hắn vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế mà đã không từ thủ đoạn nào, lựa chọn nghiêng hẳn về phía tông môn”.
Lời này vừa dứt, đủ loại tâm tư trong lòng Hứa Nguyên bắt đầu lan tràn.
Lý Chiếu Uyên muốn giết hắn. Lúc trước hắn chỉ nghĩ đến chuyện người thừa kế của Phủ Tướng Quốc, nhưng mà còn chưa suy nghĩ sâu xa như vậy. Nếu thật sự hắn chết ở thành Bắc Phong, mặc kệ tra ra hay không tra ra, mặc kệ có phải là do bàn tay của Lý Chiếu Uyên động hay không động, cái nồi đen này nhất định phải úp trên người Hoàng tộc.
Lúc trước là Lý Diệu Huyền ngươi muốn hứa hẹn, muốn Hứa Ân Hạc ta đưa thằng con nối dõi vào trong quân các ngươi để đổi lấy tín nhiệm của song phương. Nhưng hiện tại hắn đã chết, chết trước mặt các ngươi, đề nghị cấp cho một lời giải thích?
Mà việc này không có cách nào để giải thích.
Lão cha kia có lẽ có suy đoán rằng, trong chuyện đó có thể có người ở giữa gây trở ngại. Nhưng hắn cũng không thể xác định được rõ ràng.
Bởi vì tông môn đúng là cái đinh trong mắt Hoàng tộc, nhưng hiện tại Phủ Tướng Quốc làm sao lại không phải cũng như vậy?
Bản thân hai bên tạo thành một liên minh bằng một sự tin cậy lẫn nhau yếu ớt như thủy tinh, mà cái chết của Hứa Nguyên sẽ trở thành hòn đá nhỏ đập nát mảnh thủy tinh này.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên ngước mắt, có vẻ cổ quái nhìn mỹ nhân tuyệt sắc áo choàng màu đỏ trước mắt.
Lượng tin tức của Lý Thanh Diễm hẳn là không nhiều bằng hắn, thời gian biết cũng ngắn hơn hắn.
Ặc....
Vì cái gì mà nữ nhân này chẳng những có tu vi cao, như thế nào mà dùng đầu óc còn tốt như vậy?
Điều này làm cho hắn không biết ngày sau trọng chấn phu...
“Phò mã...”
Lý Thanh Diễm nỉ non một tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Hứa Nguyên.
Hắn ngước mắt lên.
Trong đôi mắt đỏ hồng của nàng lóe ra vẻ tuyệt sắc phong hoa: “Sau đại hôn, ở bên ngoài bản cung là Vũ Nguyên, ở trong nhà bản cung chỉ là Thanh Diễm. Ngươi... không cần lo lắng chuyện trọng chấn phu cương”.