Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 536 - Chương 536 - Không Chê Vào Đâu Được

Chương 536 - Không chê vào đâu được
Chương 536 - Không chê vào đâu được

Hứa Nguyên nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, một cỗ cảm giác kỳ quái dần dần lan tràn khắp cơ thể, hắn hoàn hồn ngay lập tức.

Nhìn chăm chú vào ánh mắt nhu hòa của nàng, trong lòng Hứa Nguyên có phần khó chịu,

Mẹ nó. Cục diện vương gia.

Người phụ nữ xấu xa này quá nguy hiểm.

Hắn cảm giác, ở kiếp trước, những nữ nhân xấu xa trải qua sự thổi phồng của tin tức cũng không đạt đến đẳng cấp cao như Vũ Nguyên.

Chờ một chút... bộ dạng hưng phấn khi nàng chịu đựng đau đớn lúc trước cũng không phải là giả vờ chứ?

Nếu đúng vậy, Tô Cẩn Huyên, ngươi thật mất mặt.

Thu liễm tinh thần, Hứa Nguyên vắt chéo chân, không nhanh không chầm cười nói: “Thanh Diễm, ta không quá tin tưởng loại hứa hẹn này. Hứa hẹn mà không thực hiện được thì chỉ có thể trở thành gông xiềng”.

Phiên dịch một chút, cho chút thực tế đi, đừng viết chi phiếu không, ca ca đây không tin.

Lý Thanh Diễm cười hừ hừ một tiếng: “Có thể thực hiện hay không, sau khi kết hôn là phò mã liền có thể biết được”.

Hỏng rồi.

Hứa Nguyên phát hiện lời này của nàng vừa nói ra, trong lòng mình đã bắt đầu chờ mong cái đám cưới chính trị lần này.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Tưởng niệm cô gái tốt tảng băng lớn đến hai lần, Hứa Nguyên đè gợn sóng trong tim xuống, nhìn chằm chằm vào nàng, cười cười không nói.

Lý Thanh Diễm thấy vậy cũng kéo đề tài trở về quỹ đạo ban đầu: “Cho nên, phò mã, nhị ca kia của bản cung thật sự muốn giết ngươi?”.

“Chỉ có thể nói là có điểm giống. Thế nhưng không có chứng cứ”.

Lần này thì Hứa Nguyên trả lời thành thật.

“Thật?”

“Đương nhiên”

Hứa Nguyên rất bỉ ổi giang giang cánh tay ra.

Quả thực hắn không có chứng cứ, ngoại trừ một ít thông tin, suy luận lúc trước đều là từ logic của hành vi mà hình thành.

Kho hàng của tông môn là do người bên Tần Vệ Cửu cho nổ, mà Tô Cẩn Huyên lại không dò xét ra Tần Vệ Cửu có liên hệ với Lý Chiếu Uyên.

Mà việc Lý Chiếu Uyên đi đến thành đông, cũng có thể dùng lý do mua chuộc quân tâm để giải thích.

Mọi hành vi đều không chê vào đâu được.

Lý Thanh Diễm thoáng suy tư, đột nhiên hỏi: “Phò mã, hẳn là ngươi nắm giữ một ít tin tức mà bản cung không biết?”

Lần này Hứa Nguyên lại không có chút do dự mà phủ nhận: “Không có. Tin tức đều ở chỗ Lâu Cơ, nàng chỉ đưa cho ta mấy con đường để chạy trối chết”.

Lần này tranh đoạt Hoàng vị, hắn cũng không có ý định tham dự.

Cũng không phải là không có hứng thú, mà đơn thuần là vì Tể tướng lão cha có thể sẽ có tính toán của riêng mình. Dưới tình huống không biết chuyện mà tham dự một cách mù quáng vào chắc chắn sẽ phá hư kế hoạch của đối phương.

Lúc trước nói chuyện phiếm cùng với lão lục Lý Quân Khánh kia, xem như một lần thêm dầu vào lửa, cũng coi như là chôn xuống một cái đường lui.

Nếu Tam hoàng tử tin là thật, lời hứa hẹn kia đại khái sẽ trở thành một tấm chi phiếu không, khiến cho lão lục đến cái quần lót cũng phải bán đi.

Lý Thanh Diễm nhìn Hứa Nguyên thật sâu, thở dài một tiếng: “Được rồi, đại khái bản cung đã rõ ràng, bản cung sẽ không ra khỏi thành nữa. Ngươi đi bên cạnh ta, Lý Chiếu Uyên không thể làm ngươi tổn thương được”.

Hứa Nguyên nghe vậy, khẽ mỉm cười.

Nhị hoàng tử Lý Chiếu Uyên nếu thực sự muốn giết hắn, chỉ có thể nhân cơ hội thừa dịp Lý Thanh Diễm ra khỏi thành. Nhưng đáng tiếc, cơ hội tốt nhất đã bị hắn bỏ lỡ.

Sau khi thay một bộ giáp da thể thức thống soái, Lý Thanh Diễm mang theo Hứa Nguyên đi ra bên ngoài doanh trại, gọi Lý Chiếu Uyên vào.

Hứa Nguyên mặc giáp dày thân vệ, đứng ở phía sau Lý Thanh Diễm làm một môn thần, nhìn hai người nói chuyện với nhau.

Hình thức sống chung của Lý Chiếu Uyên và Lý Thanh Diễm không nhìn nhìn ra được bộ dạng của huynh muội, ngược lại có phần giống với cấp trên cấp dưới.

Lý Thanh Diễm phát biểu cảm ơn, Lý Chiếu Uyên khiêm tốn chối từ, sau đó lại an bài một loạt công việc thủ thành kế tiếp cho Lý Chiếu Uyên.

Hai người cứ nói chuyện với nhau như vậy nửa khắc, rồi Lý Chiếu Uyên lập tức chắp tay trở về phủ nha.

Sau khi Lý Chiếu Uyên rời đi, trong doanh trại chỉ còn lại hai người Hứa Nguyên.

Lý Thanh Diễm mặc một bộ giáp dày, lưng tựa vào ghế dựa, mười phần có phong phạm nữ vương.

Hứa Nguyên đứng ở phía sau nhìn nàng, cúi đầu suy tư.

Quả nhiên, nhìn người xinh đẹp thì dù có lâu hơn nữa vẫn sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Khoảng chừng hai khắc đồng hồ sau, trải qua quá trình thông báo, vài tên giáo úy mới lục tục tiến vào doanh trại, mang theo mấy phần hồ sơ trình lên Lý Thanh Diễm.

Một chồng rất dày.

Lý Thanh Diễm cũng không kiêng dè Hứa Nguyên đang đứng ở đằng sau nàng, quang minh chính đại lật từng trang từng trang.

Nội dung trong tài liệu là một số thống kê liên quan đến thành Bắc Phong.

Là một nơi trấn giữ quan trọng nơi biên cảnh, thành Bắc Phong cũng không giống với những phủ thành phồn hoa trong cảnh nội Đại Viêm, tuyệt đại bộ phận các khu vực đều là quân doanh, trong đó không phải là tướng lĩnh binh sinh thì bách tính chỉ có ba mươi vạn, mà hầu hết trong đó đều là gia quyến của quân đội, cùng với một ít thân nhân của thương nhân buôn bán đến kinh doanh ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment