Tính cả đoàn đội tư nhân, cùng với võ đồ tu hành, tỉ lệ bách tính là tu giả ở trong thành cao đến dọa người.
Một phần ba.
Nói cách khác, hơn mười vạn.
Đương nhiên, đại bộ phận trong nhóm này đều là vừa mới nhập phẩm cấp, hoặc là trên dưới cửu phẩm pháo hôi.
Hứa Nguyên đang xem những thống kê này, bỗng nhiên nghe được giọng nói lãnh đạm của Lý Thanh Diễm vang lên: “Kim giáo úy. Vào đi”.
Chỉ đợi mấy hơi thở, một gã nam nhân trẻ tuổi mang giáp da dày của giáo úy bước nhanh vào doanh trại, quỳ một gối dưới công đường, hai tay ôm quyền, cúi đầu cung kinh nói: “Điện hạ”.
Lý Thanh Diễm quét mắt nhìn số liệu trong hồ sơ, thuận miệng nói: “Ngươi đi tụ tập tu giả võ đồ trong thành, đưa tất cả đến trên tường thủ thành”.
“...”. Hứa Nguyên.
Kim giáo úy vừa nghe thấy vậy, rõ ràng là sửng sốt, ngước mắt lên, thử thăm dò: “Điện hạ, làm việc như thế, chỉ sợ sẽ kích thích những người đó làm ra hành động phản nghịch”.
Võ đồ cấp thấp không hiểu quân trận mà đi lên chiến trường thì chính là bia đỡ đạn. Để chống lại những Man Tộc kia, tổn thất chiến đấu đổi mười lấy một đã được tính là cao.
Đối với người quanh năm sinh hoạt ở thành Bắc Phong, không thể không hiểu những thứ này.
Lý Thanh Diễm ngước mắt nhìn đối phương một cái, trong mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: “Phản nghịch? Ngươi đi tìm những tướng lĩnh biên quân kia, nói bản cung cho phép họ ‘thuê’ võ đồ trong thành để hiệp trợ thủ thành, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp giải quyết”.
Kim giáo úy có chút chần chờ, nhưng không nói thêm gì nữa, chắp tay: “Rõ. Thuộc hạ lập tức đi làm”.
Nhìn bóng lưng Kim giáo úy rời đi, bỗng nhiên Hứa Nguyên lên tiếng hỏi: “Cái việc bắt tráng đinh như này, sẽ không xuất hiện tình huống lâm trận bỏ chạy sao?”.
Lý Thanh Diễm quay đầu lại, lạnh lùng thở dài: “Có. Nhưng phải làm. Nếu không chúng ta không giữ được thành Bắc Phong”.
Nói xong, nàng đưa mấy tập hồ sơ cho Hứa Nguyên: “Ngươi xem đi”.
Hứa Nguyên nhận lấy những hồ sơ này, hỏi: “Nàng không xem sao?”.
Lý Thanh Diễm mỉm cười: “Ý hồn của bản cung cũng không phải là để trang trí”.
“...”. Hứa Nguyên.
Được rồi, vừa rồi nàng giả vờ lật hồ sơ hoàn toàn là để cho hắn xem.
Phụ nữ hư hỏng làm bất cứ chuyện gì, luôn luôn sẽ ở trong thời điểm lơ đãng mà khiến cho ngươi biết.
Sau đó tích tiểu thành đại.
Hứa Nguyên liếc mắt một cái, tâm mềm như nước bình thản tiếp nhận, bắt đầu lật xem. Nhưng càng xem thì hàng càng không còn tâm tư để ý những chuyện loạn thất bát tao này.
Phần trước là các hạng mục thống kê trong thành, còn hiện tại Lý Thanh Diễm đưa cho hắn chính là phần tổn thất trong ngày hôm nay của thành Bắc Phong.
Từ bình minh hôm nay, từ lúc khai chiến đến lúc kết thúc không quá hai canh giờ, ba mươi vạn bách tính trong thành tử thương mất năm vạn.
Vì tập trung năng lượng nguyên tinh để phòng hộ tường thành, Lý Chiếu Uyên đã thu hồi toàn bộ màn bảo vệ trên bầu trời, khiến cho những máy bắn đá khổng lồ của Man Tộc không gặp trở ngại nào mà có thể ném vô số cự thạch cùng với băng trùy các thể loại khí giới phá hoại ném vào trong thành.
Kiến trúc bị phá hủy, phế tích chất chồng như núi, vô số dân chúng vừa mới ôm ấp lòng thấp thỏm đi vào giấc ngủ đã bị vùi lấp trong đá vụn.
Mà đây cơ bản chỉ là thương vong của dân chúng bình thường.
Những vật được Man Tộc ném vào, dưới tình huống tầm nhìn không bị cản trở, chỉ cần không rối loạn trận tuyến, đối với tu giả, cho dù chỉ là tu giả cửu phẩm thì việc tránh né cũng không tính là quá khó khăn.
Tuy nhiên thương vong của bách tính trong thành chỉ là một mục nhỏ, quân phòng thủ trong thành Bắc Phong mới là một mục lớn.
Tử vong chừng hai vạn ba ngàn lính, mất tích đạt ba vạn bảy ngàn, bị thương nhẹ khoảng một vạn ba ngàn, trọng thương tầm bảy ngàn.
Nhìn vào hai chữ ‘mất tích’ được đánh dấu ở cuối cùng, Hứa Nguyên há miệng, cảm thấy có chút hoang đường.
Cái từ ‘mất tích’ này... ám chỉ những binh tốt trên tường thành phía đông bị đánh trực diện vào biến thành thịt vụn?
Tìm không thấy hài cốt, tất nhiên là xem như đã mất tích. Hứa Nguyên trầm mặc xem xong tất cả các loại thống kê, rồi trả lại hồ sơ cho Lý Thanh Diễm.
Tổng cộng mười ba vạn thủ quân thành Bắc Phong, trong thời gian hai canh giờ ngắn ngủi không đến nửa buổi trưa cứ như vậy mà bỏ mình. Hứa Nguyên hỏi: “Tổn thất của Man Tộc bên kia đâu?”.
Nghe vậy, Lý Thanh Diễm chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, tựa vào bàn án, đôi mắt đỏ thẫm nghiêng nghiêng, đầu ngón tay thon dài xoắn xoắn mấy lọn tóc xõa xuống, nhẹ giọng nói: “Tổn thất của Man Tộc lớn hơn nhiều. Nhưng rất nhanh thôi Man vương sẽ thu được tin tức về Vân Khí đạn, chúng ta phải để những hiệp đoàn trong thành kia ngay lập tức đi lên tiêu hao sinh lực của bọn chúng, chỉ có vậy mới có thể thủ được tòa thành Bắc Phong này trước khi tinh nhuệ của tông môn quay trở lại thủ thành”.
Ài...
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, Hứa Nguyên hiểu rất rõ ràng ý tứ trong lời nói của Lý Thanh Diễm.
Từ một thời khắc mà đại quân Man Tộc đi vòng tới thành nam, thành Bắc Phong bị chiếm đóng là việc đã được định đoạt.
Khi nào bị chiếm đóng, kỳ thực cũng không được quyết định bởi ý chí và sĩ khí của quân phòng thủ, mà là được quyết định bởi Man Tộc bên kia sẽ nguyện ý trả giả lớn đến mức nào cho thành Bắc Phong.
Muốn thay đổi, muốn phá cục, vậy chỉ có thể đánh ra một trận chiến dịch thiên cổ lấy ít thắng nhiều.
Lý Thanh Diễm làm như vậy, nhưng đã thất bại.
Dị Vương Man Tộc không phải là Tôn Thập vạn.
Tuy rằng chuyến đi này của Lý Thanh Diễm đạt được thu hoạch tương đối phong phú, nhưng dưới chênh lệch quân lực gần như tuyệt đối, cho dù Man Tộc có tổn thất gấp đôi bọn họ, chỉ cần không thể vùi dập sĩ khí của Man Tộc, khiến cho chúng tan tác, vậy chuyến đi này coi như thất bại.
Hồ sơ thống kê được, sau chiến trận kia, thành Bắc Phong còn lại khoảng sáu vạn binh sĩ có thể chiến đấu.