Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 538 - Chương 538 - Ổn Định Lòng Quân

Chương 538 - Ổn định lòng quân
Chương 538 - Ổn định lòng quân

Nhưng có một vấn đề là, trong sáu vạn binh tốt này thì tuyệt đại bộ phận đều là biên quân dự bị ở tuyến hai chỉ có tu vi bát đến cửu phẩm, hai chi tinh nhuệ chân chính trong thành đã bị đánh thành tàn phế vào thời điểm quyết chiến thành nam.

Mà tình huống càng nghiêm trọng hơn không chỉ có như thế, hiện giờ đại trận hộ thành Bắc Phong đã khan hiếm nguyên tinh, trận văn phía thành nam đã hoàn toàn bị phá hủy, yêu thú phi hành mười phần chết chín, còn có... tuyết trên trời lại bắt đầu rơi xuống.

Trong lúc trầm mặc, bỗng nhiên Hứa Nguyên hiểu rõ kế hoạch của Lý Thanh Diễm: “Lần này nàng ra khỏi thành... thực ra là cho địch thấy mình yếu?”.

“Cũng không hẳn là như vậy”.

Lý Thanh Diễm tựa vào bàn án sau lưng, đưa tay nâng chiếc cằm trắng nõn, đôi mắt phượng nhìn về phía xà nhà trên cao của doanh trước, giọng điệu ung dung: “Phò mã, hành quân đánh giặc đều phải chuẩn bị cả hai tay. Nếu chuyến này thành công, vòng vây thành Bắc Phong có thể được giải quyết. Còn nếu thất bại, cũng có thể tạo thành tổn thương rất lớn cho quân đội Man Tộc, khiến cho bọn chúng không dám trả một cái giả đắt hơn nữa để cưỡng ép phá thành”.

Hiện tại thành Bắc Phong không có đại trận che chở, Man Tộc chỉ cần đứng ở xa xa dùng máy ném đá khổng lồ kia liên tục oanh kích vào trong thành, vậy cũng có thể không đánh mà thắng được tòa thành Bắc Phong hùng vĩ đã ngăn cản bước chân xuôi nam của bọn chúng hàng trăm ngàn năm nay.

Nếu có thể dựa vào thời gian để mài, không đánh mà thắng được thành Bắc Phong, tất nhiên Man Vương sẽ không tiêu hao quân lực một cách lãng phí để đi cường công.

Mà đây chính là kết quả mà Lý Thanh Diễm muốn.

Nếu Man Tộc thực sự chờ đợi lâu như vậy, đã đủ thời gian cho nàng phái tu giả cao giai đến núi Đại Ly cầu viện cùng với Võ Thành Hầu và Tông Thanh Sinh trở về cứu viện.

Đến lúc đó, có ‘Vân Khí’ đạn đánh tan bão tuyết, toàn bộ Man Quân sẽ là ba ba trong chum.

Im lặng lan tràn khắp doanh trại, bỗng nhiên Hứa Nguyên nói ra sâu kín: “Nói như thế... hành vi của ta sai người cho nổ Vân Khí đạn ở huyện Hầu Đình cũng thực sự là phá hư kế hoạch của Thanh Diễm”.

Hành động của hắn đúng là đả thảo kinh xà, để cho Man Tộc sớm biết được sát chiêu này.

Mà sau khi biết được bão tuyết ở huyện Hầu Đình bị vũ khí thiên tượng của Đại Viêm đánh tan, cùng với việc tinh nhuệ của tông môn bắt đầu xuôi nam, vậy Man Vương chỉ còn lại một lựa chọn là được ăn cả ngã về không.

Không để ý hết thảy tổn thất mà tiếp tục cường công tòa thành Bắc Phong tàn tật này trước khi tinh nhuệ tông môn đến tiếp quản thành Bắc Phong; sau đó hoàn toàn chặn lại bảy mươi vạn tinh nhuệ Đại Viêm ở trong cánh đồng tuyết.

Lý Thanh Diễm cũng không có ý tứ trách cứ: “Phò mã cũng chỉ là bụng tốt nhưng chuyện thì xấu, Man Vương đã bị trọng thương hẳn là sẽ không dám ra chiến trường nữa, nếu có thể điều hành tốt đẹp, bằng vào quân lực hiện giờ trong thành, bảo vệ hai ngày dưới tay Man Tộc kia cũng không tính là khó, đại khái chỉ là lần này có khả năng không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt”.

Dừng lại một chút, Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, môi mỉm cười: “Được rồi, cùng bản cung đi qua tường thành một chút, bên đó cần ta xuất hiện để ổn định lòng quân”.

Bên trong doanh trại Vũ Lâm quân trống trải đi rất nhiều, nguyên bản những binh lính tuần tra trong doanh đã không thấy đâu, chỉ còn lại một chút tướng giáo cùng với binh tốt truyền lệnh mặc giáp da chạy đôn chạy đáo mang theo thông tin.

Ra khỏi doanh trại, Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm mỗi người cưỡi một con tuấn mã đi dọc theo đường lớn trống vắng đi thẳng về phía tường thành.

Xe ném đá của Man Tộc vẫn oanh kích không ngừng vào mọi thứ trong thành Bắc Phong.

Bông tuyết trắng nõn mảnh mai như tơ lụa vẫn từ thiên không rơi xuống không một tiếng động, hỗn hỗn loạn loạn mà lại không nhiễm bụi bặm, nhẹ nhàng rơi lên trên từng đống đổ nát.

Cả một đoạn đường đi, cả một đoạn đường Hứa Nguyên trầm mặc.

Móng ngựa băm vào mặt tuyết, lưu lại hàng dấu chân trên đường.

Trong đống đổ nát kia, có người kêu rên cầu cứu, nhưng không ai để ý tới.

Có võ đồ bởi vì không muốn đứng lên tường thành kháng định, dưới sự truy kích của biên quân tông môn mà bị đè xuống còng đi.

Có thiếu niên sắc mặt chết lặng, ngồi bên đống đổ nát.

Cũng có biên quân xuyên qua đừng mảng phế tích cứu viện dân thường bách tính.

Khi hai chữ ‘chiến tranh’ rơi lên đỉnh đầu của mỗi cá nhân, lúc đó mới đúng là Thái Sơn đè ép.

Hai người cưỡi ngựa, rẽ qua một ngã tư đường. Thời điểm đi đến thành nam, Hứa Nguyên nhịn không được mà nhíu chặt hàng lông mày lại.

Chiến trường vẫn chưa được dọn dẹp xong.

Xác chết.

Xác chết lớn. Xác chết nhỏ. Hoặc hoàn chỉnh, hoặc không trọn vẹn.

Xung quanh dưới chân tường thành được dọn dẹp ra một bãi đất trống, trên đó xếp đặt la liệt toàn là thi thể của thủ quân thành Bắc Phong. Vải trắng trong thành so với số lượng xác chết nơi đây đã không còn đủ dùng, liếc mắt nhìn ra có thể thấy nơi phía cuối đã phải dùng vải vóc hoa xanh chỉ đơn giản che đậy lên những thi hài của tướng sĩ, để cho thân xác của bọn họ không đến mức lõa lồ ra ngoài trời gió tuyết.

Bình Luận (0)
Comment