Đến giờ phút này, đại trận hộ thành chưa từng được khởi động suốt hai ngày kia cuối cùng cũng được Lý Thanh Diễm hạ lệnh mở ra, ngăn cản hành động nấu sủi cả của Man quân.
Vào lúc này, chiến sự tạm thời lâm vào cục diện bế tắc.
Gió tuyết phiêu phiêu, cuồng phong nổi lên từ tứ phía.
Đứng ở trên tường thành bắc, ánh mắt Lý Thanh Diễm trong trẻo nhưng lạnh lùng, quan sát cả tòa thành Bắc Phong khổng lồ.
Thời gian ba ngày, trong thành nguyên bản là kiến trúc nối tiếp nhau san sát, đến hiện tại đã thành phế tích ở khắp nơi. Xung quanh bốc lên khói mờ xám xịt làm cho cả thành như được tận thế giáng lâm.
Nhìn chăm chú rất lâu, trong đôi mắt Lý Thanh Diễm dần dần trở nên có phần phức tạp, nhưng những phức tạp này đến cuối cùng đều hóa thành một vệt hơi nóng, tiêu tán đi trong không trung.
Tiếng la hét, tiếng nổ vang rền nơi xa xa càng làm nổi bật sự yên tĩnh đặc biệt ở cổng thành.
Hứa Nguyên đứng ở một bên, chỉ lẳng lặng nhìn vào vẻ cô đơn trên mặt nàng.
Ba ngày nay, hắn không đi theo bên cạnh nàng, mà vẫn ở lại trong tường thành phía bắc.
Nhưng Hắc Lân vệ vẫn báo cáo hành động ba ngày nay của nàng lại cho hắn.
Từ tường thành phía nam đến trong thành nam, rồi đến phủ nha, cuối cùng là lui tới tường thành phía bắc này.
Giết địch. Hạ lệnh. Không cam lòng mà lui về phía sau từng bước từng bước. Mãi cho đến khi không thể lui được nữa.
“Thanh Diễm”
Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như bị tiếng la hét từ đằng xa lấn át: “Nàng lớn lên ở thành Bắc Phong này phải không?”.
Lý Thanh Diễm không quay đầu lại, nhìn Bắc Phong hỗn loạn, giọng nói rất nhỏ: “Đương nhiên. Từ nhỏ bản cung đã được phụ hoàng đưa tới đây, coi như một nửa cố hương”.
“Cố hương sao...”
Hứa Nguyên thở dài một tiếng, chậm rãi khuyên nhủ: “Thanh Diễm... tiếp tục thủ thành Bắc Phong cũng không có ý nghĩa gì”.
Nói xong, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn gió tuyết ngoài thành bắc.
Nơi đó, có một nhánh biên quân tông môn khổng lồ đang chiếm cứ, nhưng bọn họ lại không có chút ý tứ tiếp viện nào.
Khi bình minh ngày thứ ba nở ra, một chi tinh nhuệ tông môn của huyện Hầu Đình cũng đã đến gần ngoài thành Bắc Phong, nhưng bọ họ không có ý định tới tiếp viện, mà lại bắt đầu dựng trại ở ngoài thành Bắc Phong.
Lý Thanh Diễm nhíu mày, trầm mặc trong giây lát, cười khẽ rồi lắc đầu: “Điểm mấu chốt của tông môn vẫn như trước sau như một không hề thay đổi”.
“Không cần ôm bất kỳ một tia kỳ vọng nào đối với tông môn. Bọn họ luôn có thể làm cho người ta biết thế nào mới gọi là kinh hỉ”.
Hứa Nguyên nghe vậy, cười cười đồng ý, dừng lại một chút rồi hỏi nhẹ nhàng: “Đúng rồi, Thanh Diễm, nàng cảm thấy vì sao bọn họ không đến trợ giúp?”.
Lý Thanh Diễm ngước nhìn thoáng qua bầu trời bị tuyết rơi dày đặc che phủ: “Bọn họ đang đợi. Chờ Mộ thúc và Tông tiên sinh xuôi nam rồi hộp hợp. Bọn họ không muốn một mình đối mặt với toàn bộ chủ lực của Man Tộc, tổn thất sẽ rất lớn. Dù sao chúng ta có Vân Khí đạn thì không bại được”.
“Ha ha...”
Hứa Nguyên nghe vậy, nhẹ cười một tiếng, ánh mắt nhìn về doanh trại có phần lạnh lùng: “Ta và nàng suy nghĩ không khác nhau nhiều lắm, thế nhưng có một điểm hình như nàng đã quên”.
Lý Thanh Diễm ngoái đầu nhìn vào vẻ tươi cười trong ánh mắt hắn, đôi mắt lấp lóe, cũng cười nói: “Ý ngươi là... Bọn họ cũng đang chờ Man Vương làm ra lựa chọn?”.
“Đúng”
Hứa Nguyên búng búng ngón tay, cười nói: “Lúc trước không phải nàng đã nói hay sao. Nếu Man Vương lựa chọn rút quân, đại khái những tông môn này sẽ ngồi yên không để ý tới, để cho bọn chúng mượn đường mà tiến về phía bắc.
Lý Thanh Diễm híp mắt: “Để cho Man Tộc mượn đường ngược bắc, sau đó sẽ là là vành đai phòng ngự của huyện Hầu Đình”.
Phòng tuyến xung quanh huyện Hầu Đình là do mấy tòa biên trấn cỡ nhỏ cấu thành, lúc trước đã bị phá hủy, nhưng mấy tháng tu sửa đã làm cho nó trở nên coi như là kiên cố.
Hứa Nguyên đương nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của đối phương, thở dài một tiếng: “Mặc kệ cho Man Tộc đi qua, những tông môn này vừa thu phục được thành Bắc Phong mới bị công phá, cũng có thể để cho Man Tộc tiếp nhận phòng tuyết huyện Hầu Đình đã được bọn họ tu sửa”.
Dừng lại một chút, Hứa Nguyên nhẹ nhàng đặt tay lên băng đá lạnh buốt bám trên tường thành: “Nếu cứ như vậy, cũng chỉ còn lại quân đội của Hầu gia và Tông tiên sinh là bị vây lại trong bình nguyên tuyết phương bắc. Việc như vậy cớ sao bọn chúng không làm?”.
Gió tuyết thổi qua làm mái tóc dài của nữ tử áo đỏ rối tung lên, giọng nói của nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: “Bản cung... sớm muộn gì cũng phải tri di cửu tộc đám người tông môn này”.
Nhìn vẻ phẫn nộ của nàng, Hứa Nguyên lại một lần nữa nhắc nhở: “Cho nên, chúng ta rút lui?”.
Lý Thanh Diễm trầm ngâm một chút, nghiêng mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Phò mã, Nguyên Hạo đi đâu rồi?”.
Nghe vậy, trong ánh mắt của Hứa Nguyên toát ra một tia nghi hoặc: “Nguyên Hạo? Không thấy hắn?”.
Giọng nói Lý Thanh Diễm chậm rãi: “Ba ngày nay, bản cung chưa từng gặp qua hắn. Cũng chưa từng nhận được báo cáo của tướng lĩnh khác nhắc đến hắn. Với năng lực của hắn thì hẳn là không đến mức im lặng như thế”.
Hứa Nguyên nhíu nhíu mày: “Cái này ta cũng không biết. Phòng chừng hoặc là chạy trốn, hoặc là chết trận?”.
Dứt lời, Hứa Nguyên tự lấy ra một viên tinh thể rồi bóp nát.
Hắn muốn báo người tới đón hắn trốn chạy.
Trước khi Man Tộc công thành, Tửu tiên sinh hộ tống Lý Quân Khánh rời đi, hiện giờ đã về tới thành Bắc Phong.
Nhưng mấy hơi sau, Tửu tiên sinh không có tới, vậy mà Hứa Nguyên ngửi thấy được một làn hương hoa đặc biệt.
Lâu Cơ đã trở lại.
Sau khi xuất hiện, Lâu Cơ nhìn về phía Lý Thanh Diễm, gật gật đầu, rồi xoay lại cười híp mắt với Hứa Nguyên, nhẹ nhàng nói: “Trường Thiên của chúng ta cuối cùng cũng cam lòng rời đi rồi?”.
“Chuyện đã làm xong, đương nhiên phải đi”.
Ở cạnh Lâu Cơ, lời nói của Hứa Nguyên trực tiếp hơn rất nhiều, bình thản nói tiếp: “Hơn nữa, nếu không đi, có thể sẽ muộn”.
Lý Thanh Diễm nghe vậy, mắt phượng cũng híp lại: “Chuyện làm xong... Chuyện gì??”.