Hứa Nguyên xoay đầu, hé miệng cười, chỉ chỉ vào dưới chân tường thành Bắc Phong: “Nhờ có điện hạ, ta có thể ở bất kỳ một vị trí nào mà tự do ra vào tường thành phía bắc”.
Đồng tử đỏ thẫm của Lý Thanh Diễm hơi co lại, tựa như ý thức được điều gì: “Ngươi... có ý gì?”.
Hứa Nguyên lắc đầu, chỉ nói: “Thanh Diễm, mọi việc đều phải có bỏ mới có được. Ta ở huyện Hầu Đình chờ nàng”.
Lâu Cơ nghe xong, cười cười híp mắt khoát tay áo với Lý Thanh Diễm: “Tiểu muội muội, tỷ tỷ mang Trường Thiên đi trước nha”.
Dứt lời, gió tuyết vẫn như cũ, nhưng thân ảnh hai người đã biến mất ở trên đầu thành...
Một mình đứng trên cổng thành mang vẻ rách nát, văng vẳng bên tai Dị Vương Man Tộc là tiếng hoan hô của con dân Thánh tộc.
Công hãm được tòa cự thành ngăn cản bước chân xuôi nam của Thánh tộc suốt trăm ngàn năm nay, điều này khiến cho tất cả con dân Thánh tộc gần như điên cuồng.
Vô số con dân hô to lên tên của hắn, cái tên vang vọng khắp trên bầu trời thành Bắc Phong.
Nhưng trên khuôn mặt của Dị Vương Man Tộc lại không có bất cứ biểu cảm vui sướng nào, sắc mặt hững hờ không có chút nào thay đổi vẫn luôn nhìn vào quân doanh Đại Viêm liên miên không dứt ở phía xa xa.
Gió tuyết cuồng bạo cũng không cản trở một chút nào tầm mắt của hắn, thậm chí, hắn còn có thể thấy rõ những đường vân trên gạch đá của doanh trại đơn giản kia.
Loạt xoạt...
Loạt xoạt...
Bỗng nhiên có tiếng bước chân đạp lên tuyết truyền đến, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên ở bên cạnh Dị Vương Man Tộc, mang theo ý cười: “Vương, ngài không đi ăn mừng một chút sao?”.
Dị Vương Man Tộc nhìn lại: “Trát Da. Vốn dĩ Tổ thần cũng không tồn tại. Cái gọi là Tổ thần, chỉ là một cái hy vọng, một cái ký thác của Thánh tộc chúng ta rơi vào tuyệt cảnh trên tuyết nguyên vô tận.
Khuôn mặt dữ tợn vốn đang tươi cười của Trát Da nghe vậy lập tức cứng lại.
Dị Vương Man Tộc thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn vào doanh trại Đại Viêm ngoài thành, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Ngươi tìm tới bản vương, là có chuyện gì?”.
Là người cùng lớn lên với Dị Vương Man Tộc, Trát Da nhìn ra được tâm sự của đối phương đang rất nặng nề, thu lại ý cười, nghiêm giọng báo cáo: “Các bộ lạc của Thánh tộc đã tiếp nhận thành Bắc Phong này, thu hoạch và tổn thất đều được Đại tế tự thống kê xong, mời vương xem qua”.
Dị Vương Man Tộc thuận tay nhận lấy, cũng không nhìn ngay, mà phân phó: “Nếu không có chuyện gì khác, Trát Da ngươi đi xuống trước, để một mình bản vương ở lại một chút”.
Trát Da thấy thế vội vàng trầm giọng nói: “Vương, còn có một việc”.
“Nói đi!”
“Bên phía Đại Viêm phái tới một sứ thần muốn được gặp ngài”.
Dị Vương Man Tộc trầm mặc giây lát, đôi mắt u lam lộ ra vẻ thư thái: “Đưa hắn tới đây”.
Gió lạnh như đao cắt, xẹt qua mặt người ta rất đau.
Một bộ áo lông cừu dày bọc ở bên ngoài, Hứa Nguyên nhìn gió tuyết bên ngoài sơn động, bản báo cáo vắn tắt quân tình trong tay đột ngột bốc lên một ngọn lửa đó, rồi hóa thành một nắm tro tàn.
Lâu Cơ đưa cho hắn báo cáo giản lược mới nhất, thành Bắc Phong hoàn toàn rơi vào tay giặc, Vũ Nguyên mang theo một chút tàn quân ngược lên phương bắc đi về huyện Hầu Đình.
Từ trong sơn động nhìn ra phía ngoài, bão tuyết như thác nước vùi lấp hết thảy mọi thứ bên ngoài hoang dã xuống màn trắng mênh mông vô bờ vô bến.
Sơn động hiện giờ mà Hứa Nguyên và Lâu Cơ ở là một điểm liên lạc được Hắc Lân vệ thiết lập ở trong tuyết nguyên hoang dã, cũng có thể nói là phòng an toàn.
Bên trong được trang bị Tị Linh Trận phòng ngừa ý hồn dò xét, cùng với thông tin viên tinh dùng trong liên lạc cự ly xa.
Nhiều năm rồi bắc cảnh luôn luôn có chiến hỏa, mà thành bại của một cuộc chiến tranh, thực ra mức độ rất lớn được quyết định bởi lượng tin tức mà song phương thu thập được là bao nhiêu.
Các loại điểm liên lạc này được thành lập, có thể giúp cho trinh sát giả hoặc là tu giả cao giai, trong thời gian ngắn nhất, báo cáo tình hình của quân địch mà mình thám thính được lại cho đại doanh ở hậu phương.
Đương nhiên, thứ này cũng không phải chỉ có Hắc Lân vệ mới có. Rất nhiều thế lực ở tuyết nguyên phía bắc đều thành lập loại sơn động hoặc hầm ngầm như thế này.
Chỉ tiếc, nhưng điểm liên lạc này hầu hết đều bị phá hủy trong cuộc xuôi nam lần trước của Man Tộc.
Cũng không phải là do Man Tộc có thủ đoạn thông thiên, có thể tìm ra chính xác vị trí của những điểm liên lạc này trong tuyết nguyên mênh mông. Mà đơn giản là khắp các thế lực của Đại Viêm hạ độc thủ lẫn nhau, đệ lộ tình báo các vị trí này cho Man Tộc.
Nghe Lâu Cơ nói, ban đầu ở tuyết nguyên mênh mang này, Hắc Lân vệ bọn họ có đến hơn mười điểm liên lạc, bây giờ lại chỉ còn lại có hai điểm.
Một chỗ ở trong dãy núi bên cạnh bình nguyên Bắc Phong, một chỗ còn lại chính là nơi Hứa Nguyên hiện giờ đang ngồi, ở trong dãy núi cách huyện Hầu Đình một trăm dặm về hướng đông bắc.
“Trường Thiên...”
Một tiếng gọi nhẹ, Hứa Nguyên nghe vậy ngoảnh đầu nhìn lại.
Một bóng hình xinh đẹp đẫy đà hiện ra ở trong sơn động, eo nhỏ mông to lắc lắc lư lư chậm rãi đi ra, nhẹ nhàng cười nói: “Tựa hồ tiểu nha đầu Vũ Nguyên kia cũng không động đến đồ vật ngươi để lại”.
Hứa Nguyên nghe vậy thì chợt hoàn hồn, nhìn Lâu Cơ rồi mỉm cười: “Tuy nàng thiếu rất nhiều tin tức, nhưng Lý Thanh Diễm là một nữ nhân thông minh, hẳn là nàng có thể nhìn ra cái gì đó”.
Lâu Cơ nghe được hắn đang ca ngợi nàng, mắt cong ánh cười: “Xem ra trong mấy ngày nay, Trường Thiên ở cùng nàng ấy ở chung rất là vui vẻ?”.
Trong đầu Hứa Nguyên không tự chủ được mà hiện ra thủ đoạn mê người của nữ nhân ác quỷ kia, khẽ cười rồi lắc đầu: “Coi như cũng tàm tạm. Một nữ nhân rất lợi hại”.
Dừng lại một chút, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua về phía Lâu Cơ đang ở trong bóng tối: “Tỷ, tông môn bên kia đã đạt được hiệp nghị gì mới Man Tộc hay sao?”.