Trầm ngâm trong giây lát, Lâu Cơ khoanh hai tay trước ngực, đưa lên một ngón trỏ thon dài gõ gõ vào hàm răng trắng bóng của nàng, đồng tử xanh biếc hiện ra vài luồng sáng âm u uốn lượn như rắn rết: “Ừm. Hẳn là đã đạt được hiệp nghị. Nhưng cả hai bên cũng không có một nền tảng gì để có thể tin tưởng lẫn nhau, đến bây giờ vẫn cứng ngắc ở bên đó”.
“Nền tảng của sự tin tưởng lẫn nhau?”.
Hứa Nguyên nỉ non một tiếng, trong đầu đã nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, có phần im lặng không biết nói sao.
Cho dù tông môn có thực lòng muốn mặc kệ cho Man Tộc mượn đường ngược bắc, nhưng Man Vương cũng không dám tin tưởng tông môn quá dễ dàng.
Dị Vương Man Tộc đại khái cũng rất rõ ràng mục đích của tông môn, cũng biết được tông môn không muốn để cho thực lực của Man Tộc quá mức suy yếu, nhưng đây là chuyện có thể rụng mất đầu, hơn nữa có thể là rụng đầu của hơn nửa chiến binh trong toàn bộ Man Tộc.
Dị Vương Man Tộc cũng không biết được rằng tông môn không có Vân Khí đạn.
Vạn nhất trong thời điểm bọn chúng đang đi đường vòng, tông môn bên kia không giảng võ đức, đột nhiên ném một viên Vân Khí đạn lên trời, đến lúc đó toàn bộ tuyết đọng cũng bị xua tan. Vậy rõ ràng là ép một phương Man Tộc đánh một trận quyết chiến dã ngoại với tông môn.
Mà dã ngoại quyết chiến với tinh nhuệ của Đại Viêm...
Trầm ngâm giây lát, Hứa Nguyên thở ra một hơi sương trắng, nhìn Lâu Cơ rồi hỏi: “Tỷ, nếu ngươi muốn chạy từ Bắc Phong tới núi Đại Ly bên kia, đại khái cần bao nhiêu lâu?”.
Lâu Cơ không nghĩ ngợi chút nào, nói thẳng: “Không che giấu khí tức, toàn lực chạy đi thì chỉ cần nửa ngày là được. Nhưng nếu muốn che giấu khí tức, ít nhất phải cần hai ngày, thậm chí dùng thời gian lâu hơn”.
“Hai ngày...”
Hứa Nguyên rũ mắt, nỉ non một tiếng, lại cười nói: “Từ lúc quân đội Man Tộc tiến vào thành đến bây giờ cũng đã qua năm ngày thời gian. Vị Dị Vương Man Tộc kia hẳn là rất rõ ràng thời gian còn lại cho hắn không nhiều, phải mau chóng làm ra lựa chọn”.
Lâu Cơ nghe vậy, đôi mắt lanh lanh ý cười nhìn vào Hứa Nguyên, nói: “Ha... Lựa chọn gì?”.
Hứa Nguyên cười cười, thở ra một ngụm sương trắng, nhìn tuyết phiêu lãng bên ngoài: “Là lựa chọn tử thủ thành Bắc Phong được ăn cả ngã về không, hoặc là lựa chọn hoàn toàn tin tưởng vào tông môn, tiến đến huyện Hầu Đình rồi vây chết Võ Thành Hầu cùng với Tông tiên sinh ở bắc cảnh”.
Nói đến đây, trong mắt Hứa Nguyên lộ ra một phần nghiền ngẫm, sau đó không nói tiếp nữa.
Là một người công tác trong ngành tình báo đã có thâm niên, tất nhiên Lâu Cơ có thể nhạy bén quan sát được thần sắc biến đổi của Hứa Nguyên, hơi có chút bất mãn nhéo nhéo bên hông mềm của hắn một cái: “Trường Thiên, nói chuyện thì nói cho xong, với tỷ tỷ ta mà cũng muốn giấu giấu diếm diếm?”.
Bên hông bị đau, Hứa Nguyên hít sâu một hơi, vội vội lùi lại một bước: “Dừng dừng dừng. Ta nói, ta nói, chỉ là một khả năng mà thôi”.
“Ha ha”. Lâu Cơ khẽ cười một tiếng rồi buông tay ra. Hứa Nguyên xoa xoa bên hông, bất đắc dĩ cười nói: “Man Vương kia là kẻ điên. Hành vi của kẻ điên thì không thể dùng lý lẽ của người bình thường để phỏng đoán”.
“...”
Trong mắt Lâu Cơ có chút lấp lóe, lập tức hiểu rõ, nói khẽ: “Trường Thiên, ý của ngươi là rất có thể vị Dị Vương Man Tộc kia cả hai con đường đều không chọn?”.
Hứa Nguyên gật đầu, hỏi lại: “Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy năng lực phòng hộ của mấy doanh trại được tinh nhuệ tông môn ở thành Bắc Phong xây dựng lên như thế nào?”.
Lâu Cơ nghe vậy, thoáng nhớ lại, cong mắt cười nói: “Tất cả đều là tốt mã dẻ cùi”.
Dừng lại một lát, Lâu Cơ chuyển đề tài: “Mà Trường Thiên, tuy rằng những tông môn này làm cho người ta buồn nôn, nhưng trong quân bọn họ vẫn có rất nhiều người tài ba, chắc hẳn Dị Vương Man Tộc sẽ không lựa chọn mạo hiểm”.
Hứa Nguyên lắc đầu, nhếch miệng cười, hỏi: “Nếu như bọn hắn mà chó cắn chó thì xem như là niềm vui ngoài ý muốn. Nếu không phải chó cắn chó, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch ban đầu không phải tốt hơn hay sao? Nguyên Hạo đã đi đến phía bắc huyện Hầu Đình ngồi xổm chờ đợi, biết là có thể giết người, cái tinh thần biến thái kia kích động muốn run rồi”.
Vừa nói, Hứa Nguyên vừa xoa xoa cánh tay, rùng mình một cái rồi xoay người đi vào bên trong sơn động: “Thời tiết thật lạnh”.
Lâu Cơ nhìn vào bóng lưng của hắn, chậm rãi đuổi theo: “Trường Thiên, lão Tông Thanh Sinh kia nói, Bắc Phong quân của Võ Thành Hầu không đi cùng một đường với hắn”.
Bước chân Hứa Nguyên dừng lại, quay đầu nhìn: “Tông tiên sinh không khuyên nhủ hắn?”.
Dưới tình huống không được bại lộ thiên tấn viên tinh, muốn khuyên Võ Thành Hầu xuôi nam đúng là một việc cần hàm lượng kỹ thuật cao.
Tuy vậy đối với loại cấp bậc như Tông Thanh Sinh và Võ Thành Hầu, tất cả hành vi, cơ bản đều có thể lý giải bằng ‘khứu giác chiến tranh’.
Dù sao, trước đó Tông Thanh Sinh cũng chính là dựa vào ‘khứu giác chiến tranh’ này mà sớm bố trí mai phục, giải vây cho Lý Thanh Diễm ở núi Đại Ly.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên chần chờ nói: “Nếu chỉ dựa vào mười lăm vạn Hắc Lân quân, hẳn là sẽ rất khó duy trì phòng tuyến huyện Hầu Đình?”.
Nghe vậy, Lâu Cơ đưa tay nhéo nhéo vào khuôn mặt nghiêm túc của Hứa Nguyên, cười khanh khách nói: “Đừng nóng vội, tỷ tỷ ta chỉ nói Võ Thành Hầu không xuôi nam, lại không nói là Bắc Phong quân của hắn không xuôi nam. Ở tuyết nguyên có bốn trấn binh mã của Bắc Phong quân, hắn đã để cho hai trấn trong đó đi theo Tông Thanh Sinh xuôi nam, đưa đến huyện Hầu Đình rồi giao cho Vũ Nguyên chỉ huy”.
Tâm thần Hứa Nguyên thoáng thư giãn, nhưng trong mắt lại hiện lên một vẻ nghi hoặc.
Thoạt nhìn, Tông tiên sinh đã thành công khuyên nhủ vị Vũ Thành Hầu kia, nhưng nếu thực sự là như vậy, tại sao Võ Thành Hầu còn muốn giữ lại hai trấn binh mã ở tuyết nguyên phương bắc?
Bên phía nam này đang phải tập trung toàn bộ binh lực để thực hiện chiến lược, chuẩn bị đại chiến. Đạo lý sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, hẳn là so với hắn thì Võ Thành Hầu càng hiểu hơn.
Lâu Cơ ôn nhu nói: “Trường Thiên, đừng suy nghĩ quá nhiều, Võ Thành Hầu làm như vậy tất nhiên có đạo lý của hắn. Chúng ta làm cho tốt chuyện của mình là được”.