Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 543 - Chương 543 - Một Vở Kịch Câm

Chương 543 - Một vở kịch câm
Chương 543 - Một vở kịch câm

An tĩnh trong giây lát, Hứa Nguyên thở ra một hơi, đi vào bên trong sơn động ngồi xuống trước bàn án, hỏi: “Vậy người của chúng ta, đại khái còn khoảng bao lâu nữa thì tới phía bắc huyện Hầu Đình?”

“Đã đến rồi”

“Hả?”

“Ừ. Thiết kỵ Hắc Lân quân và thiết kỵ Bắc Phong so với bộ binh hạng nặng thì tốc độ có nhanh hơn một chút chút...”

Một ngày sau.

Trên bầu trời, bão tuyết vẫn rơi xuống vô cùng vô tận như trước kia.

Thành Bắc Phong tàn tạ đã giống như một con cự thú khổng lồ phủ phục xuống trên con đường xuôi nam của Man Tộc, nhưng Man Tộc vừa mới chiếm lĩnh hoàn toàn được tòa thành lớn này vậy mà hiện tại lại bắt đầu lục tục rút khỏi nơi đây.

Bọn chúng không hiểu mệnh lệnh của Vương, nhưng vì hoàn toàn tin tưởng vào Vương, bọn chúng vẫn làm theo vô điều kiện.

Sau khi lang kỵ binh du đãng ở bên ngoài tiếp nhận được vật tư chiến tranh của tông môn, quân đội khổng lồ của Man Tộc giống như đi sát vai bên cạnh doanh trại tông môn liên miên kéo dài không dứt, nương nhờ sự che giấu của bão tuyết, cứ như vậy mà đi ngược lên phía bắc.

Hình ảnh hai đội quân không lồ đối địch lẫn nhau lại đang hợp tác vô cùng ăn ý, quỷ dị giống như đang diễn một vở kịch câm.

Song phương đều cảnh giác như nhau, nhưng cũng đều bảo trì sự khắc chế.

Mà khi hình ảnh kỳ quái này đang diễn ra, tại một cánh rừng tuyết cách đó hai trăm dặm về phía bắc, một chi quân đội chỉ có mấy trăm tàn binh đang tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục ngắn ngủi.

Rừng tuyết rất yên tĩnh, hầu hết mọi người đều đang yên lặng vận chuyển công pháp khôi phục lại nguyên khí vốn không còn lại bao nhiêu trong cơ thể.

Lý Thanh Diễm đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần giữa quân trận, trên khuôn mặt oai nghiêm và lạnh lùng kia biểu lộ ra có phần mỏi mệt.

Không biết qua bao lâu trong gió tuyết đìu hiu, một bóng hình nam tử mặc mãng phục màu tím phiêu phiêu rơi xuống, quanh thân vẫn còn xen lẫn một vài tia điện xẹt chưa tản đi.

Lý Chiếu Uyên vừa chạm xuống đất, một nữ tử mặc quan phục thêu kỳ lân màu đỏ đứng lên ngay lập tức, khom người hành lễ: “Nhị điện hạ”.

Lý Chiếu Uyên liếc mắt nhìn nàng: “Mộng Khê, không cần đa lễ, tranh thủ thời gian điều tức chữa lành vết thương của ngươi”.

Hứa Mông Khê vội cúi đầu hành lễ: “Nhờ đan dược Nhị điện hạ ban cho, hiện tại vết thương của Mông Khê đã không còn ảnh hưởng tới hành động”.

Trong cuộc chiến thủ thành đầy tuyệt vọng này, tính cách càng ngay thẳng, xử sự càng chính trực thì thường sẽ là người bị thương nặng nhất.

Hứa Mông Khê không phải là lão lục Chu Sâm kia, chiến sự vừa nổi lên là lập tức cố tình tiếp nhận công kích của đồ đằng Man Tộc, sau đó giả chết, trốn ra phía sau dưỡng thương.

Trong chiến dịch công phòng cuối cùng ở tường thành phía bắc, Hứa Mộng Khê liều chết một trận, nếu không có Lý Chiếu Uyên ra tay cứu giúp, đại khái giờ phút này nàng đã hóa thành một bãi máu thịt dưới công kích của đồ đằng Man Tộc.

Trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Lý Chiếu Uyên hiện lên vẻ nhu hòa: “Về sau nếu chúng ta gặp phải lang kỵ binh của Man Tộc du đãng ở bên ngoài, lúc đó đừng có xông lên phía trước nữa”.

Nghe vậy, môi mọng đỏ của Hứa Mộng Khê hơi nhếch lên, định nói thêm gì đó thì Lý Chiếu Uyên lại khoát tay: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Bản vương đi tìm Thanh Diễm có việc”.

“Vâng”.

Hứa Mộng Khê hơi thất vọng, nhưng vẫn gật gật đầu, tiếp tục ngồi xếp bằng thổ nạp điều tức.

Trầm mặc đi tới phía trước Lý Thanh Diễm, Lý Chiếu Uyên chậm rãi ngồi xuống.

Lúc này Lý Thanh Diễm cũng mở mắt, hỏi: “Nhị ca, tình huống thế nào?”.

Tuy rằng là quý tộc thiên hoàng, nhưng hiện tại lại là một người có tu vi cao nhất trong chi tàn binh, Lý Chiếu Uyên vẫn ôm đồm lấy nhiệm vụ trinh sát mà không hề có một lời oán trách.

Im lặng trong giây lát, Lý Chiếu Uyên liếc mắt về phía nam, âm thanh trầm thấp: “Man Tộc và tông môn đã đạt thành hiệp nghị, hiện tại Man Tộc đã bắt đầu ngược bắc, đại khái là chuẩn bị đi tới tiếp nhận huyện Hầu Đình”.

Lý Thanh Diễm khẽ gật đầu: “Tốc độ như vậy còn sớm hơn một chút so với dự đoán của bản cung. Tuy vậy ít nhất cũng kéo dài thời gian thêm được một ngày”.

Lý Chiếu Uyên trầm ngâm một lát, sau đó hạ giọng hỏi: “Thanh Diễm, hiện giờ chúng ta vẫn phải đi tới huyện Hầu Đình?”.

“Ừ”. Lý Thanh Diễm gật gật đầu.

Lý Chiếu Uyên nhíu mày: “Hiện giờ thì chắc hẳn bên kia vẫn còn có người của tông môn ở lại, nếu tông môn bắc cảnh thực sự đã đạt được hiệp nghị với Man Tộc...”.

Nói đến đây, hắn không nói tiếp, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Bắc phong bại lui, sở dĩ bọn họ lựa chọn huyện Hầu Đình mà không đi tới bên ngoài doanh trại tông môn Bắc Phong, chính là bởi vì lo lắng bên phía tông môn sẽ trực tiếp bản bọn họ cho Man Tộc làm lợi tức.

Hiện giờ, mấy trăm tàn binh căn bản không phải là đối thủ của tông môn.

Một khi tiến vào doanh trại của bọn họ, vậy có thể làm cho mấy trăm người này mất tích một cách lặng lẽ không một chút tiếng động.

Nói cách khác, đi tới huyện Hầu Đình cũng sẽ có nguy hiểm như này.

Đợi đến khi đại quân Man Tộc đi đến, quân biên giới còn ở lại phòng thủ huyện Hầu Đình chỉ cần ngăn cản bọn họ ở bên ngoài, vậy cũng có thể làm cho bọn họ không một tiếng động mà mất tích.

Cặp đồng tử đỏ hồng của Lý Thanh Diễm không lộ ra hỷ nộ, giọng nói bình thản: “Nhị ca, ngươi cho rằng thật sự là Dị Vương Man Tộc sẽ tuân theo ước định được định ra với tông môn?”.

Bình Luận (0)
Comment