“Hả?”
Lý Chiếu Uyên vô ý thức mà than thở một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái.
Lý Thanh Diễm ngước mắt lên, thoáng nhìn qua những đám mây tuyết nặng nề trên bầu trời xám xịt: “Nhị ca, kết quả mà tông môn bắc cảnh muốn nhìn thấy chính là Man Tộc liều mạng với quân tinh nhuệ của triều đình chúng ta, để cho bọn họ đứng ở bên ngoài ngắm nhìn. Nhưng từ đầu đến cuối thì mục đích cuối cùng của vị Man Vương kia lại là công phá thành Bắc Phong, sau đó xuôi nam xâm lấn Đại Viêm”.
“Nếu đổi vị trí để suy nghĩ một chút, để cho bản cung đứng ở vị trí của Man Vương, bản cung sẽ thừa dịp vào thời điểm mà tinh nhuệ tông môn khải hoàn vào tiếp quản thành trì, sẽ cho bọn hắn một lần tập kích trí mang”.
“Tập kích?”
Đôi mày kiếm của Lý Chiếu Uyên càng nhíu chặt hơn: “hiện tại Man Vương đã biết chúng ta có linh khí Vân Khí Đạn xua tan bão tuyết. Mất đi thiên thời, nếu không mượn vào thành trì hoặc một vài ưu thế địa lợi, mà ác chiến ở nơi hoang dã, vậy phần thắng của bọn họ cơ hồ bằng không”.
Lý Thanh Diễm lắc đầu: “Cho nên Dị Vương Man Tộc đã đợi một ngày”.
Lý Chiếu Uyên lộ vẻ suy tư trong đôi mắt: “Một ngày?”.
Lý Thanh Diễm híp híp lại mắt phượng, giọng nói khàn khàn: “Có lẽ thời gian một ngày này là Man Vương đang chờ tông môn đưa ra cái giá cao hơn, nhưng kỳ thực bản cung vẫn nghiêng về trường hợp là hắn đang phán đoán tông môn có viên Vân Khí Đạn thứ ba hay không. Dù sao, nếu có, chỉ cần tông môn nổ ra một quả Vân Khí đạn xua tan bão tuyết ở dưới chân thành Bắc Phong, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp”.
Lý Chiếu Uyên trầm mặc trong giây lát, sau đó đứng dậy.
Lý Thanh Diễm gọi hắn lại: “Nhị ca, ngươi chuẩn bị đi đâu?”.
Lý Chiếu Uyên bình thản trả lời: “Đương nhiên là đi giám sát động tĩnh của bên phía thành Bắc Phong, nếu tông môn đánh nhau với Man Tộc, chúng ta vẫn cần một chút tình báo”.
Mắt phượng của Lý Thanh Diễm toát ra vài phần nghiền ngẫm: “Nhị ca, mặc dù tu vi của ngươi rất cao, nhưng nếu bọn chúng thực sự đánh nhau, sau khi mất chục vạn đại triệt để hoàn thành việc triển khai quân trận, lúc đó để chủ tướng phát hiện ra ngươi cũng không phải là quá khó khăn. Chuyến này quá nguy hiểm, vẫn là quên đi thôi”.
Nhìn Lý Thanh Diễm, Lý Chiếu Uyên thở dài ra một hơi, chắp tay: “Đã như vậy, tốt nhất là bản vương ở lại bên cạnh Thanh Diễm đi”.
Lý Thanh Diễm mỉm cười, chống tay vào đầu gối đứng lên, nhìn lướt qua một lượt những binh tốt đã nghỉ ngơi và hồi phục ở bốn phía, giọng nói oai nghiêm vang dội: “Kết hàng hành quân. Tiếp tục ngược bắc tiến về huyện Hầu Đình”.
Hàng ngũ hành quân cũng là một loại quân trận, binh tốt cộng hưởng bổ sung cho nhau, có thể thực hiện chạy đường dài cường độ cao.
Sau khi không còn chút tiếng động nào, một hàng mấy trăm người đạp lên tuyết bắt đầu ngược bắc.
Khi tới gần huyện Hầu Đình, đột nhiên Lý Thanh Diễm nhíu mày, ra lệnh cho binh tướng: “Dừng lại”.
Quân đoàn tinh nhuệ đều phải có kỷ luật nghiêm minh, ngay tại một khắc nàng nói ra lời kia, đội ngũ mấy trăm người lập tức đình trệ ở trên tuyết nguyên mênh mang.
Đồng tử đỏ hồng của Lý Thanh Diễm lướt qua màn tuyết trắng xoa, mơ hồ thấy được hai bóng người đang đứng trên một sườn núi nhỏ cách đó không xa.
Đang nhìn chăm chú, bỗng nhiên một sóng truyền âm mang theo ý cười dịu dàng truyền vào trong vành tai Lý Thanh Diễm: “Vũ Nguyên điện hạ, Trường Thiên nhà chúng ta rất nhớ ngươi, đặc biệt chờ ở chỗ này để gặp ngươi”.
Nghe nói như thế, bộ ngực của Lý Thanh Diễm phập phồng thoáng qua.
Nhưng ngay sau đó, Lý Thanh Diễm nghiêng mắt nhìn lướt qua binh tốt ở phía sau, hạ giọng nói nhanh: “Lập tức đi tới huyện Hầu Đình, sau đó toàn thể nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, kết trận huyền võ, chờ bản cung ra lệnh”.
Dứt lời, Lý Thanh Diễm nhìn qua Lý Chiếu Uyên: “Nhị ca, xin phiền hoàng huynh cảnh giác bốn phía một chút, phòng ngựa lang kỵ binh Man Tộc tập kích”.
Ánh mắt Lý Chiếu Uyên cũng đồng thời thấy được hai người đứng ở trên sườn núi xa xa, trầm ngâm trong giây lát, gật gật đầu: “Được. Cần cho người đi cùng không?”.
Lý Thanh Diễm hơi nhếch miệng, nghiêng mắt hỏi ngược lại: “Nhị ca, phò mã của bản cung thì làm sao có thể gây bất lợi cho bản cung được chứ?”.
Dứt lời, Lý Thanh Diễm vừa đạp chân, cả thân hình như mũi tên rời cung lao tới sườn núi xa xa.
Khoảng cách hai dặm, chớp mắt mà qua.
Vừa chạm xuống đất, thấy Hứa Nguyên đang xoay lưng nhìn về phía xa xa, mà Lâu Cơ thì đứng ngay tại đằng sau hắn, hai tay ôm ngực mắt cười híp híp, nói: “Điện hạ tới rồi, Trường Thiên nhà ta có lời muốn nói với ngươi”.
Lý Thanh Diễm nhìn vào bóng lưng của hắn, bộ ngực hơi trập trùng, vừa tiến tới vừa cười nói: “Ồ, phò mã có lời gì muốn nói với bản cung?”.
Hứa Nguyên nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Bên trong gió tuyết, bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Nguyên khẽ nhướng mày, rồi lặng lẽ nghiêng một bước chân dịch sang bên cạnh Lâu Cơ.
Hắn... từ trong ánh mắt của nữ nhân xấu xa Lý Thanh Diễm thấy được vài phần xúc động muốn đánh người.
Lâu Cơ nhìn thấy như vậy, cười ‘khanh khách’ một tiếng, lập tức kéo Hứa Nguyên từ sau lưng mình ra đằng trước.
Bị đẩy tới trước người Lý Thanh Diễm, thấy được đôi mắt mỹ miều của nàng gần trong gang tấc, Hứa Nguyên quay đầu liếc Lâu Cơ một cái.