Hai tay Lâu Cơ ôm ngực, chuẩn bị làm người xem kịch vui.
Than nhẹ một tiếng, giọng nói của Hứa Nguyên có phần bất đắc dĩ: “Tỷ, trước tiên tỷ rời đi một lát, xem ra Thanh Diễm thực có chuyện muốn nói riêng với ta”.
Ánh mắt Lâu Cơ quét một vòng lên trên hai người, bĩu bĩu môi, sau đó xua xua tay thu hết lấy những đồ vật loạn thất bát tao thượng vàng hạ cám xung quanh, rồi bóng người đẫy đà khẽ lay động một chút biến mất bên trong gió tuyết.
Lâu Cơ đi rồi, hai người đứng trên sườn núi có phần yên lặng.
Hứa Nguyên nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt, lắc đầu cười nới: “Xem ra, hình như Thanh Diễm có rất nhiều lời muốn nói với ta?”.
“Ngươi nói xem?”
Gió lạnh xào xạc thổi loạn mấy lọng tóc của Lý Thanh Diễm, đồng tử đỏ hồng lấp loáng như thủy tinh nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt, nụ cười trên khóe môi toát ra vài phần nguy hiểm.
Sau khi nghe được mấy lời nhắc nhở lúc người này rời đi, ngay lập tức nàng ý thức được rất nhiều chuyện.
Nàng bị hắn ta đùa giỡn.
Ngay từ ban đầu, toàn bộ thế cục thành Bắc Phong đều bị tên này giở trò quỷ.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, Hứa Nguyên chậm rãi ngồi xuống, xếp bằng trên gò núi, sau đó vỗ vỗ vào vị trí ngay bên cạnh, ý bảo Lý Thanh Diễm cũng ngồi xuống.
Nhưng Lý Thanh Diễm không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hứa Nguyên thấy vậy chỉ lắc đầu.
Một chút xíu nghe lời cũng không có. Lần thứ năm tưởng niệm đến tảng băng lớn.
Dừng lại một chút, hắn mới tự mở đầu câu chuyện: “Lý Thanh Diễm, ta nghĩ hẳn là nàng đã nhìn ra một chút manh mối đi? Mặc dù coi như thành Bắc Phong thất thủ, nàng cũng không động đến những thứ ta để lại ở trong tường thành sao?”.
“Ha ha”
Lý Thanh Diễm bị chọc tức đến mức phát ra một tiếng cười nhạo: “Phò mã... Những thứ mà ngươi để lại đó, ngươi nghĩ bản cung dám động đến sao? Nhất phẩm cường giả chỉ cần hơi không chú ý cũng phải chết ở nơi đó”.
Hứa Nguyên nghe vậy cũng im lặng, sau đó cười nói: “Đôi khi lật sàn nhà cũng là một loại nghệ thuật”.
“Nghệ thuật?”
Mấy lọng tóc dài của Lý Thanh Diễm phiêu phiêu theo gió loáng thoáng trong màn tuyết trắng xóa: “Nghệ hay không nghệ thì bản cung không biết, nhưng bản cung biết rằng, nếu có những năng lượng nguyên tinh kia thì thành Bắc Phong cho đến bây giờ cũng chưa thất thủ”.
“Đúng vậy. Quả thực là sẽ không thất thủ”.
Hứa Nguyên rất là đồng ý gật gật đầu, rồi nhìn chăm chú vào Lý Thanh Diễm, hỏi: “Nhưng sau đó thì sao? Dựa vào đám quân thủ thành kia thì có thể chống lại bao lâu?”.
Lý Thanh Diễm trầm mặc.
Thành Bắc Phong thất thủ thì vấn đề cơ bản nhất cũng không phải là không đủ năng lượng cung cấp cho đại trận hộ thành, mà là binh lực không đủ, cùng với những tinh nhuệ tông môn ở ngoài thành mặc dù thấy quân đội đồng minh gặp nạn vẫn giữ thái độ bất động như núi”.
Mấy hơi sau, nàng nhìn vào sườn mặt góc cạnh rõ nét của hắn: “Hứa Trường Thiên, ngay từ đầu ngươi đã nghĩ mọi biện pháp để thành Bắc Phong nhanh chóng rơi vào tay giặc. Bản cung nói có đúng không?”.
Hứa Nguyên hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, thành thật gật đầu: “Đúng”.
Nghe vậy, Lý Thanh Diễm thở ra một hơi thật dài, cũng không có tức giận mà chỉ bình tĩnh hỏi: “Nói như vậy, Khải Hoàn Môn thành nam bị nổ, cũng là do ngươi làm?”.
Hứa Nguyên nghe xong thoáng có chút chần chờ:, lần này lại trả lời nước đôi: “Có lẽ là vậy, có lẽ không phải vậy”.
Lý Thanh Diễm nhíu mày, đôi mắt dần dần nheo lại: “Lời này của ngươi... có ý gì?”.
Hai tay của Hứa Nguyên ở phía sau chống lên trên lớp tuyết dày, ngẩng đầu nhìn lên những bông tuyết dày đặc che khuất chân trời, an tĩnh một hồi, sau đó mới nói ra sâu kín: “Việc này không phải ta làm”.
“Nhưng, ta nghi ngờ cha ta làm điều đó”.
“...”. Lý Thanh Diễm.
Lượng tin tức trong lời này có chút lớn.
Nghĩ sâu hơn, có thể giải thích là vị Hứa Công kia tư thông Man Tộc hay không?”.
Dừng lại một chút, bỗng nhiên Lý Thanh Diễm cau mày hỏi: “Ý của ngươi là, Hứa Công và Man Tộc có liên hệ?”.
“Hả??”
Hứa Nguyên bật cười khúc khích một tiếng, nhìn chăm chú vào Lý Thanh Diễm, nụ cười có phần nghiền ngẫm: “Tại sao nàng lại có loại ý nghĩ này?”.
Lý Thanh Diễm giữ yên tĩnh trong giây lát, lựa chọn cúi người ngồi xuống bên cạnh hắn, thở ra một hơi: “Cũng đúng, vừa rồi bản cung có chút hồ đồ. Hứa Công và Man Tộc không có lợi ích chung. Hơn nữa, bằng vào hiểu biết của bản cung đối với Dị Vương Man Tộc, hắn không có khả năng đánh cược toàn bộ vận mệnh của mình vào một lời hứa của người khác. Đi vào qua phía nam thành Bắc Phong sẽ chỉ là quyết định độc lập của riêng hắn”.
Nói đến đây, Lý Thanh Diễm nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên: “Nói như vậy... Đây chỉ là một nước cờ nhàn rỗi của Hứa Công?”.
“Đại khái có thể hiểu như vậy. Dù sao đối với Phủ Tướng Quốc thì một xe nguyên tinh cũng không quá mức quý trọng”.
Giọng của Hứa Nguyên lạnh nhạt chậm rãi.
Khải Hoàn Môn thành nam là do xe ngựa của thương hội Thiên An làm nổ, từ đầu thì Hứa Nguyên cũng cảm thấy là có người hãm hại Phủ Tướng Quốc bọn họ.
Nhưng càng biết nhiều sự tình, trong chuyện này lại lộ ra có phần không thích hợp.
Lúc trước bọn họ có thể không tiếp nhận kiểm tra mà tiến vào thành Bắc Phong, là bởi vì sự có mặt của Lý Thanh Diễm, thống soái Vũ Lâm quân ở đây.
Vậy thì chiếc xe ngựa mang theo tiêu ký của thương hội Thiên An thì sao?
Cứ như vậy mà có thể chất đầy vật phẩm cấm lên xe, đi qua tầng tầng kiểm nghiệm ở ngoài thành, quang minh chính đại tiến vào Khải Hoàn Môn.
Mà càng quan trọng hơn là, sau khi sự việc xảy ra, Lâu Cơ tự mình điều tra cũng không thể tra ra một chút manh mối nào của xe ngựa này?