Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 549 - Chương 549 - Dị Tượng Tạm Dừng

Chương 549 - Dị tượng tạm dừng
Chương 549 - Dị tượng tạm dừng

Chỉ tiếc tuyết đọng trên bầu trời khiến mây mù nặng nề, khiến ban ngày và đêm tối cơ hồ không có gì khác nhau.

Không vận chuyển công pháp thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối tăm như miếng vải đen phủ xuống cùng với rét đậm, nhưng nếu vận chuyển công pháp lại có thể bị biên quân tông môn ở bên ngoài để mắt tới.

Ăn nhờ ở đậu, để tránh bị hoài nghi hắn muốn gây sự, sau đó lại mất tích, cuối cùng Lý Quân Khánh vẫn lựa chọn nhịn xuống.

Khó nhìn thì khó nhìn, dù sao tuyết ban ngày hay ban đêm cũng là tuyết, chấp nhận thưởng thức như vậy đi.

Miễn còn sống thì cũng không khó coi lắm.

Một chén lại một chén rượu ngon không ngừng đổ vào trong bụng, Lý Quân Khánh vừa có mấy phần men say, chợt nghe ngoài viện truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào.

Mặc dù không vận chuyển công pháp, nhưng dù sao tố chất thân thể cũng là Dung Thân Tứ Phẩm.

Vừa mới bắt đầu thì những âm thanh ồn ào này rất nhỏ, thậm chí Lý Quân Khánh còn cho là mình nghe lầm, bởi vì những kẻ có thể làm hộ vệ trong huyện nha cơ bản đều là tinh nhuệ tông môn.

Mặc dù không thể giống như trước mặt băng vu thái sơn mà không biến sắc, nhưng dù sao cũng là một đám lão binh bách chiến, trong thời kỳ hòa bình kỷ luật nghiêm minh cơ bản nhất vẫn có thể làm được.

Nhưng rất nhanh Lý Quân Khánh đã bỏ ý nghĩ này, bởi vì âm thanh ồn ào này trong khoảng thời gian ngắn đã khuếch tán ra.

Bên trong huyện nha tựa hồ trở nên hỗn loạn, thậm chí hắn còn nghe được một vài âm thanh gầm rú và đạp vó của yêu mã.

Có người cưỡi ngựa trong huyện nha?

Là đang chạy trốn sao?

Yên lặng mấy giây, Lý Quân Khánh châm chước một chút, nhẹ nhàng đặt chén rượu trên bàn đá, đang chuẩn bị đứng dậy ra ngoài xem tình huống một chút.

Trong chớp mắt tiếp theo, một đạo quang mang đột ngột hiện lên phía chân trời, trên bầu trời phía bắc Hầu Đình huyện tạo thành một quang cầu nhỏ ước chừng hơn mười trượng.

Trong chớp mắt nhìn thấy ánh sáng của quả cầu kia, con ngươi Lý Quân Khánh chợt co rụt lại.

Hắn từng nhìn thấy loại quang cầu này một lần.

Vân Khí Đạn.

Trong lúc đang suy tư, mặt ngoài quang cầu trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện tầng tầng rạn nứt.

Quang mang từ bên trong kẽ nứt tản ra, loá mắt đến cơ hồ có thể chọc mù mắt người khác.

Mà thời khắc quang cầu triệt để vỡ vụn, một trận sóng xung kích vô hình thoáng chốc khuếch tán ra, trong tầng mây đen nhánh ở chân trời xuất hiện một khoảng không vắng vẻ chừng trăm trượng!

Giữa lúc Vân Khí Đạn phát nổ, xung kích không tiếp tục kéo dài, mà sau khi đạt tới điểm giới hạn bỗng nhiên bị hít vào, trên tầng mây tuyết đọng nặng nề hình thành một ánh sáng cao áp hình tròn khoảng chừng nửa mét.

Cũng trong thời khắc này, dị tượng trên bầu trời giống như bị tạm dừng.

Hết thảy bỗng nhiên tĩnh mịch đến đáng sợ.

Trong chớp mắt tiếp theo, gió lốc cuồng bạo từ trung tâm cao áp khuếch tán ra!

Phong áp cuốn qua, tầng mây tuyết đọng kéo dài vạn dặm tản ra bốn phía.

Một giây sau, một sợi ánh nắng buổi trưa xán lạn vẩy xuống mặt đất.

Hai giây sau,

Phong áp cuốn qua tuyết đọng sâu đến mấy trượng trên mặt đất, gió lốc gần như ép cong thân cây trên mặt đất.

Ba giây sau, vạn dặm sạch sẽ, tuyết đọng tan hết.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lý Quân Khánh ý thức được một vài chuyện, đôi mắt có chút nheo lại, thở dài, đặt mông ngồi lại trên băng ghế đá:

"Cho Man Vương và tông môn một tối hậu thư sao? Động tĩnh thật là lớn, ách."

Thời điểm mặt trời chói chang trên Hầu Đình huyện, xung quanh Bắc Phong thành vẫn bị tuyết bay múa đầy trời bao phủ.

Tiếng rít của gió tuyết khiến cho doanh trướng chủ tướng phá lệ mà lộ ra tĩnh mịch.

Doanh trướng chủ tướng lâm thời được dựng lên không tính là lớn, mười thống soái biên quân mặc giáp trụ tướng lĩnh phân biệt rõ ràng ngồi hai bên doanh trướng, phía trên vị trí chủ tọa ở chính giữa là một lão giả râu tóc bạc trắng đang ngồi.

Bọn hắn không có người nào mà tu vi thấp hơn Tam phẩm, tay cầm trọng binh, mỗi một vị đều là một đại nhân vật dậm chân một cái liền có thể khiến Bắc cảnh rung động ba lần.

Nhưng giờ phút này, một sự yên tĩnh chết chóc đang lan tràn bên trong bọn nhân vật nắm thực quyền tông môn này.

Một khắc đồng hồ trước, bọn hắn đã thông qua đủ loại con đường biết được Hầu Đình huyện đã bị dẫn bạo một viên Vân Khí Đạn.

Vài ngày trước, thời điểm trên triều đình xuất ra hai viên Vân Khí Đạn, yêu cầu bọn hắn lập tức xuôi nam tiếp viện Bắc Phong thành, đã từng có người động đậy ý đồ xấu với Vân Khí Đạn.

Không còn cách nào, Vân Khí Đạn là một đồ tốt.

Sau khi biết được công hiệu của Vân Khí Đạn, loại quân giới kiểu mới có thể cải biến thiên tượng, lập tức khiến bọn hắn nảy sinh lòng tham.

Chỉ cần để bọn hắn có được một viên hàng mẫu, trận pháp đại sư của bọn hắn liền có thể nghiên cứu để sao chép lại.

Lâu Cơ căn bản không thể đấu lại bọn hắn.

Để lại một câu thích đi hay không, cùng lắm thì cùng chết, đã trực tiếp đánh nát lòng tham của bọn hắn.

Mất đi Bắc Phong thành, ba mươi vạn đại quân triều đình bị vây chết trong cánh đồng tuyết, đối với triều đình mà nói nhiều lắm cũng chỉ xem như tổn hao nguyên khí, nhưng đối với tông môn Bắc cảnh bọn hắn mà nói lại là tai hoạ ngập đầu.

Ba mươi vạn tinh nhuệ của bọn hắn một khi có sai lầm, thì các loại dược điền, tác phường, nhà máy khí giới, cửa hàng bạc cỡ lớn hay tất cả sản nghiệp của tông môn đều trực tiếp đứng trước binh phong của Man tộc.

Mà ngoại trừ một vài hạch tâm đệ tử nội môn bọn hắn để lại thủ ở quê nhà thì chỉ còn lại tân binh bát phẩm cửu phẩm hạng hai.

Hạch tâm đệ tử tuy có tu vi cao, nhưng không tu quân trận, tân binh thì chưa thấy qua máu, xông lên chiến trường rất dễ dàng trực tiếp bị đánh bại.

Bình Luận (0)
Comment