Bị buộc bất đắc dĩ phải xuôi nam đến tận đây, nhưng lại không muốn liều mạng, nên phải làm giao dịch với Man Vương.
Trong mắt của bọn hắn, Man Vương không có khả năng không đồng ý bố thí của bọn hắn.
Man tộc có can đảm đi đường vòng xuôi nam hoàn toàn là bởi vì có cơn bão tuyết này giúp cho bọn hắn có được lợi thế gần như nghiền ép đối thủ.
Nhưng đợi đến khi Bắc Phong quân và Hắc Lân quân xuôi nam hợp binh cùng một chỗ với bọn hắn, một viên Vân Khí Đạn xua tan tầng mây, bảy mươi vạn đại quân tạo thành quân trận, nếu không có hộ thành đại trận thủ hộ, tường thành sẽ dễ dàng bị cho nổ sụp.
Mà bây giờ, quả Vân Khí Đạn thứ ba đúng lúc bị dẫn nổ.
Nhưng so với vị trí trong dự đoán của bọn hắn lại xuất hiện một chút sai sót.
Không phải ở Bắc Phong, mà là ở Hầu Đình.
Ở Bắc cảnh mấy chục năm, điều này đại biểu cho cái gì bọn hắn đương nhiên hiểu rõ.
Trong không khí tĩnh mịch, lão giả ngồi trên vị trí chủ tọa, Thái Thượng trưởng lão Linh Thủy Cung, Thiên Thủy Sinh rốt cuộc cũng lên tiếng:
"Chư vị, nói một chút cách nhìn bây giờ đi."
Chỉ là sau khi hắn dứt lời, vẫn yên lặng như cũ.
Nửa ngày sau, một nữ tướng bên trái bỗng nhiên đứng lên, chắp tay về phía lão giả ngồi trên chủ tọa.
Dáng người nữ tử tinh tế, tương đối thấp bé, nhưng dung mạo lại không tầm thường, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, nét mày như lông chim, thanh âm êm tai như tiếng chuông bạc:
"Thiên tướng quân, ta coi đây là kế hoãn binh của Vũ Thành Hầu hoặc là nữ nhân Lâu Cơ kia, điểm liên lạc của Tuyết Phách cốc ta ở bên ngoài Hầu Đình huyện không truyền đến chút tin tức nào nói rằng Hầu Đình bị luân hãm."
Nghe nữ tử lên tiếng, một tên nam nhân khác trên gương mặt có sẹo nhíu mày, trầm ngâm trong chớp mắt, cũng lên tiếng nói:
"Khánh Phượng nói có mấy phần đạo lý, thời gian căn bản không khớp, Hắc Lân quân và Bắc Phong quân ở Đại Ly sơn, coi như dùng kỵ binh thì bọn hắn muốn đến Hầu Đình tối thiểu cũng cần thời gian hai ngày đến ba ngày."
Thiên Thủy Sinh râu tóc bạc trắng nghe vậy hiền lành cười, vuốt ve râu trắng, hơi gật đầu:
"Quả thực có loại khả năng này."
Dừng lại trong chớp mắt, đôi mắt bởi vì tuổi già mà hơi có vẻ đục ngầu của Thiên Thủy Sinh tức thời trở nên sắc bén:
"Coi như đúng với lời hai vị nói, thì ai sẽ đi liên hệ với vị Man Vương kia? Ai có thể thuyết phục vị Man Vương kia tin tưởng chúng ta?"
Nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn một vòng chúng tướng trong trướng:
"Ha ha. Nếu như chư vị đứng ở vị trí của Man Vương kia thì sẽ tùy tiện điều binh lên phía bắc sao? Ta nghĩ hẳn là sẽ không a? Tối thiểu nhất cũng sẽ điều động một tên cường giả theo quân đi trước xác nhận, nhưng cứ như vậy thì thời gian có khả năng sẽ không đủ."
Dứt lời, im ắng.
Chênh lệch thời gian.
Bọn hắn mở ra điều kiện cho Man tộc đó là sẽ nhường Hầu Đình huyện, để đối phương tiếp nhận tất cả khí giới và hộ thành đại trận nơi đó, từ đó cản trở Hắc Lân quân và Bắc Phong quân.
Mà mấu chốt ở trong đó chính là chênh lệch thời gian.
Bây giờ bên kia đã cho nổ tung một viên Vân Khí Đạn, coi như bọn hắn quả thực vẫn chưa tới đi nữa cũng có thể tranh thủ thời gian để tới.
Cũng rõ ràng là muốn nói cho Man tộc: ‘Các ngươi tự đánh các ngươi, cái này không dính dáng đến ta.’
Lại suy nghĩ sâu xa một chút, nếu như Man tộc ngươi không nhanh chóng động thủ, Bắc Phong quân và Hắc Lân quân tùy thời có thể mang theo Vân Khí Đạn tới tìm ngươi.
Vậy hỏi ngươi có sợ hay không?
"Đồ hỗn trướng!"
Một tên tráng hán khôi ngô phát ra một tiếng chửi nhỏ:
"Vũ Thành Hầu và Tông Thanh Sinh thật sự tính toán rất hay, đây là muốn biên quân chúng ta đơn độc đối mặt với mấy chục vạn man quân đây mà!"
"Đi thôi."
Một tên nam nhân khác thở dài:
"Nhiều lời cũng vô ích, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là suy nghĩ làm sao để phá cục."
Đôi mắt tráng hán khôi ngô trừng một cái, há mồm muốn mắng mấy lời thô tục nhưng vẫn nhịn được, hừ lạnh một tiếng ngậm miệng không nói.
Mà lúc này, nữ tướng dung mạo thanh mỹ lần nữa lên tiếng:
"Hôm nay doanh trại ta phụ trách đề phòng, trinh sát tìm được rất nhiều lang kỵ Man tộc tới lui bốn phía của doanh trại chúng ta, không cách nào xác định được vị trí chủ lực của bọn họ, đại quân một khi vọng động có khả năng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đám mọi rợ kia tập kích."
Bắc Phong thành cách doanh trại bọn họ cùng lắm khoảng bốn mươi dặm, hành quân bình thường chỉ hai khắc đồng hồ là có thể đến, nhưng nếu như trên đường hành quân bị Man tộc mượn gió tuyết chặn ngang tập kích, tất cả liền xong đời cùng một chỗ.
Bốn mươi dặm đường, gần ngay trước mắt, lại xa cuối chân trời.
Tên nam nhân trung niên chần chừ trong chớp mắt, thấp giọng nói:
"Bây giờ năng lực phòng hộ của doanh trại chúng ta cơ hồ là không có, nhà ai còn hàng tồn thì lấy ra, chúng ta cần phải gia cố doanh trại, trận văn đại sư theo quân nắm chắc thời gian tuyên khắc một vài trận văn phòng ngự giản dị, để phòng những cái kia Man tộc tập doanh."
Gã nam nhân có vết sẹo do đao chém lúc này bỗng nhiên cười nhạo mở miệng:
"Gia cố doanh trại?"
Nam nhân trung niên nghe vậy nhíu mày, nhìn chằm chằm nam nhân mặt thẹo:
"Thế nào, Hầu tướng quân cho rằng chúng ta không nên gia cố doanh trại?"
Gã có vết sẹo do đao chém ung dung lắc đầu, cười cười:
"Hầu mỗ đương nhiên không có ý kiến, vật liệu gia cố doanh trại Hoàng Nguyệt Cung chúng ta ngược lại còn chút hàng tồn, trước đây còn lại khi tu sửa Hầu Đình huyện, những tông môn khác nếu xuất thêm chút vật liệu hẳn là có thể gia tăng năng lực phòng hộ cho doanh trại lên một bậc."
Nói xong, gã có vết sẹo do đao chém nhìn chằm chằm nam nhân trung niên:
"Nhưng vấn đề là, chúng ta còn bao nhiêu lương thực?"