Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 551 - Chương 551 - Chưa Tới Trình Độ Bết Bát Nhất

Chương 551 - Chưa tới trình độ bết bát nhất
Chương 551 - Chưa tới trình độ bết bát nhất

Nghe mấy lời ấy, tất cả mọi người trong doanh trướng chủ tướng không hẹn mà cùng nhìn về phía Thiên Thủy Sinh trên chủ tọa.

Đón ánh mắt của chúng tướng, Thiên Thủy Sinh trầm ngâm trong chớp mắt, thấp giọng nói:

"Lúc trước vì để cho Man tộc lên phía bắc, chúng ta đã cung cấp một phần ba vật tư cho bọn hắn, bây giờ đồ quân nhu lương thảo đại khái đủ để cung cấp cho quân ta trong thời gian hai tuần, giảm bớt phối cấp thì có thể chống đỡ khoảng một tháng, nếu như giết kỵ binh thú ngựa thì hẳn là có thể chống đỡ càng lâu hơn nữa."

"."

Một tháng.

Lời này vừa nói ra khiến một vài tướng lĩnh bắt đầu nổi lên ý đồ xấu.

So với Hắc Lân vệ hoặc Bắc Phong quân có hệ thống chỉ huy tập trung hóa thẳng đứng, bọn hắn bên này lại giống như một liên quân hơn, bởi vì áp lực bên ngoài mà ép phải liên quân.

An tĩnh thật lâu, một đạo thanh âm ôn nhuận đột nhiên hỏi:

"Vậy Man tộc và triều đình bên đó thì sao đây?"

Thiên Thủy Sinh liếc qua người vừa mới lên tiếng, đối phương là người duy nhất ở trong sân không phải tông môn Bắc cảnh.

Một người trẻ tuổi tuấn mỹ, môi mỏng, mắt đào hoa, phong thần tuấn lãng.

Vạn Dược môn.

Chỉ cần là địa phương có chiến tranh cơ bản đều có thân ảnh của bọn hắn.

Tới đây giao dịch.

Phụ trách chữa thương cho quân tốt bị thương, chỉ cần ngươi đồng ý trả tiền, bọn hắn thậm chí có thể khiến cho quân tốt đê giai gãy chi trùng sinh.

Đương nhiên, muốn thuê bọn hắn ngoại trừ chuyện cho bạc ra thì bọn hắn còn ngẫu nhiên cần bắt cho bọn hắn một vài Man tộc còn sống tới làm thí nghiệm y dược.

Thiên Thủy Sinh trầm ngâm một lát, chi tiết nói:

"Lương thảo của Man tộc hẳn là còn rất nhiều, thi thể ba đầu Băng Thú Cự Tượng cộng thêm thi thể quân tốt bên trong Bắc Phong thành, cùng với thi thể đồng tộc đã chết của bọn hắn, tối thiểu cũng có thể chèo chống mấy tháng."

Mà sinh tồn lâu dài ở cực hắc chi địa bên trong tuyệt cảnh cánh đồng tuyết khiến cho Man tộc không còn bất kỳ đạo đức quan gì.

Sống sót, chính là đạo đức quan duy nhất của bọn hắn.

Mà ranh giới cuối cùng càng thấp, lương thảo của ngươi sẽ càng nhiều.

Giống như thi thể của yêu thú đối với nhân tộc, thi thể tu giả nhân loại đối với Man tộc được tính như vật đại bổ.

Nói đến đây, Thiên Thủy Sinh liếc qua phương bắc:

"Dựa theo tình báo của chúng ta, đồ quân nhu của Vũ Thành Hầu bên kia vốn dĩ đại khái có thể chống đỡ trong vòng một tháng, nhưng Vũ Nguyên trước khi đi hẳn là sẽ mang theo tất cả đồ quân nhu trong thành còn có thể mang đi được đều mang đi."

Nghe nói như thế, đôi mắt người trẻ tuổi tuấn mỹ có chút híp híp, cười nói:

"Nói cách khác, bây giờ ba bên Bắc cảnh, chúng ta bên này có ít lương thảo nhất?"

"."

Thiên Thủy Sinh không nói gì, mà nhìn lướt qua hơn mười người thống soái các tông phía dưới.

Nhưng ánh mắt hắn quét đến đâu, đám người nhao nhao cúi đầu đến đấy.

Thấy thế, nếp nhăn trên mặt Thiên Thủy Sinh run lên, hơi thở dài.

Hành quân đánh trận, nhà ai mà không có mấy cái trữ vật giới trong tay?

Bởi vì cái gọi là chết đạo hữu không chết bần đạo, nên trong tay mọi người kỳ thật đều có hoặc nhiều hoặc ít một chút tồn lương, nhưng muốn giao ra? Ha ha, đây không phải vẫn còn chưa tới tình trạng hết đạn cạn lương a?

Đợi đến khi thật sự không còn lương thảo, mọi người lại tranh luận, có lẽ còn có thể bán với cái giá cao hơn, tìm kiếm đền bù ở chiến hậu.

Nhìn ý tứ những thống soái phía dưới, Thiên Thủy Sinh thế nhưng lại không nói thêm gì.

Bởi vì vô dụng.

Người chủ tướng như hắn đây chỉ là chủ tướng trên danh nghĩa, chỉ huy chiến sự toàn dùng đến thương lượng, nếu như không thương lượng, không phân phối lợi ích, không cung cấp đền bù, rất có thể sẽ trực tiếp sụp đổ.

Thanh niên tuấn mỹ của Vạn Dược môn vuốt vuốt mi tâm, thấp giọng nói:

"Nói cách khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể hao tổn ở đây? So ai có lương thảo nhiều hơn?"

Thiên Thủy Sinh thở ra một hơi, ngồi dựa vào trên ghế dựa chủ tọa, hỏi lại:

"Tông môn Bắc cảnh chúng ta vì đại cục đã bỏ ra nỗ lực to lớn như thế, tông môn địa phương khác các ngươi không thể cung cấp ủng hộ sao?"

Người trẻ tuổi tuấn mỹ mỉm cười, không vội không chậm:

"Thiên trưởng lão, chi tiết bồi thường rõ ràng không phải đã đưa cho các ngươi rồi sao? Nhiều vật tư như vậy đủ cho các ngươi khôi phục nguyên khí."

Một khi triều đình nổi lên, tông môn ở những nơi gặp nạn bỏ sức người, sau đó tông môn địa phương khác cung cấp vật tư tiến hành đền bù.

Một phương gặp nạn, bát phương trợ giúp, đây coi như luật bất thành văn giữa các tông môn.

Thiên Thủy Sinh nhìn chằm chằm thanh niên một chút:

"Bản tọa chỉ phái người."

Thanh niên nghe vậy không chút nghĩ ngợi trực tiếp cười nói:

"Thiên trưởng lão, chuyện này phá hư quy củ. Huống chi bây giờ ở Bắc cảnh đổ tuyết lớn phong tỏa các con đường, triều đình bên kia đã cho phong tỏa mấy đầu quan đạo quan trọng lên phía bắc, chúng ta coi như muốn tiếp viện cho Bắc cảnh cũng không có cách nào tiến đến được."

Lời còn chưa dứt.

"Oanh! ! Oanh! ! Oanh! ! Oanh! !"

Tiếng oanh minh liên tiếp nổ vang ở trên không doanh trại biên quân, khiến cho lông mày các tướng lĩnh bên trong doanh trướng chủ tướng không khỏi hơi nhíu lên.

Nếu như là trước đây, trong lòng bọn họ còn lưu lại một tia chờ mong Man tộc sẽ mượn đường tiến lên phía bắc, nhưng giờ phút này phần chờ mong này đã triệt để biến thành hư ảo.

Bình Luận (0)
Comment