Bởi vì chỉ đăng tràng một lần, Hứa Nguyên rất nhanh quên mất nàng.
Xem như một trong những nhân vật nữ chính loại hình nữ tướng khí khái hào hùng, một nữ nhân bề ngoài kiên cường, nội tâm nhu nhược.
Trong Thương Nguyên, sau khi thổ lộ tâm tình với nàng, Lạc Khánh Phượng sẽ nói cho người chơi biết so với mang binh đi đánh giặc, nàng càng muốn làm một tiểu thư khuê trung an phận thủ thường hơn.
Kết cục cuối cùng cũng rất tốt, Lạc Khánh Phượng từ một nữ tướng chinh chiến tứ phương biến thành một phụ nhân hiền hậu giúp chồng dạy con, thậm chí còn có thể chủ động giúp người chơi công lược nữ chính khác.
Đáng tiếc.
Khác biệt mưu cầu dẫn đến thế cục hôm nay, nữ nhân này hơn phân nửa bước theo gót hai tỷ muội Cơ Thanh Nguyệt kia.
Ngừng lại suy nghĩ, Hứa Nguyên nhìn về phía nam tử mặt thẹo một bên hỏi:
"Nếu vậy, vị tiên sinh này hẳn là Hầu Kiếm Thành đúng không?"
Lông mày Hầu Kiếm Thành cũng nhăn lại, nhưng ngược lại cười một tiếng:
"Vị công tử này xem ra đã điều tra qua ta và Khánh Phượng, nghĩ đến hẳn là cao tầng tướng phủ a?"
"Cao tầng vẫn chưa tính, ta chỉ là một nhân viên nhàn tản thôi."
Hứa Nguyên khoát tay áo, một bên vừa nói, một bên vừa bồi hồi đảo mắt giữa hai người, mang theo vài phần buồn cười.
Hai người này nói dễ nghe thì là thanh mai trúc mã, nói khó nghe chính là chó liếm và nữ thần.
Ban đầu trong Thương Nguyên, hắn đã từng đánh vào mặt tiểu tử này.
Thanh mai đánh không lại một tên từ trên trời rơi xuống.
Luận võ đánh tiểu tử này một trận, sau đó ôm Lạc Khánh Phượng nghênh ngang rời đi, mà sau đó chính là kịch bản 18x rất được hoan nghênh.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Hứa Nguyên mang theo ý cười khó hiểu, nhạt tiếng nói:
"Hai vị tướng quân, thế cục hôm nay các ngươi cũng đã rõ ràng, bản công tử cũng không nói nhảm nữa, vì cân nhắc đại cục Bắc cảnh, mời các ngươi giao trữ vật giới trên người ra."
Làm rút lui điển hình có thứ tự, gần đây hai người Lạc Khánh Phượng bọn hắn dẫn đầu hai vạn hội quân kỳ thật cũng mang theo không ít đồ quân nhu.
Trên thân trọng kỵ yêu mã còn sót lại cơ bản đều chở một hai túi lương thảo, thậm chí trong đó còn có mười mấy xe thú chứa đồ quân nhu quân giới cỡ lớn.
Hứa Nguyên xem chừng hai người này hẳn là đã sớm chỉnh quân dẫn một nhóm hội quân bỏ chạy.
Những lương thảo này nếu như do tự thân bọn hắn cung cấp, ước chừng cũng có thể chống đỡ khoảng một tuần.
Nhưng vận chuyển đồ quân nhu hành quân chia làm hai loại, một loại là dùng xe thú kéo vận, một loại khác là giấu kín trong trữ vật giới.
Hai người này giao cái trước ra rồi, hiện tại chuyện Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm muốn làm chính là bắt bọn hắn giao nốt cái sau ra.
Yên lặng mấy giây, Hầu Kiếm Thành mở miệng trước, chắp tay về phía Hứa Nguyên, thấp giọng nói:
"Đồ quân nhu lương thảo của quân ta, thậm chí cả giáp trụ binh nhận trên người tướng sĩ đã dựa theo mệnh lệnh của Vũ Nguyên điện hạ giao cho quý quân rồi."
Hứa Nguyên quét mắt nhìn hai người một chút, sờ lên cằm cười nói:
"Nhưng thứ Vũ Nguyên điện hạ muốn là tất cả đồ quân nhu của các ngươi a, bên trong trữ vật giới không phải cũng có thể cất giữ đồ quân nhu quân giới sao?"
Dừng một chút, Hứa Nguyên chậm rãi từ trên ghế ngồi đứng lên, một bên vừa đi xuống phía dưới, một bên nhẹ giọng cười nói:
"Ta rất tin tưởng hai vị, nhưng thế cục bây giờ chính là như vậy, đại quân Man tộc đang chiếm cứ xung quanh Bắc Phong thành, bây giờ quân coi giữ Hầu Đình huyện đã bị cô lập bên ngoài Đại Viêm, đồ quân nhu quân giới thậm chí là lương thảo đều cực kì khan hiếm, tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi thừng, cần đồng tâm hiệp lực nha."
Lạc Khánh Phượng trầm ngâm trong chớp mắt, gọn gàng linh hoạt tiếp lời:
"Công tử, bên trong trữ vật giới trong tay Khánh Phượng có rất nhiều hồ sơ cơ mật của gia phụ và Tuyết Phách Cốc, tha lỗi ta khó mà tòng mệnh."
Cự tuyệt rất trực tiếp.
Hứa Nguyên nghe vậy nhịn không được cười lên.
Hắn đây, kỳ thật đại khái có thể đoán được ý nghĩ của hai người này.
Có thể nói là tâm hoài quỷ thai, cũng có thể nói là nằm gai nếm mật.
Bây giờ vấn đề lớn nhất của bọn hắn chính là quân tâm tan rã và bị lang kỵ Man tộc trong bão tuyết dã ngoại tập kích quấy rối.
Trước tiên ở Hầu Đình huyện này chỉnh đốn quân tâm, đợi đến khi đại chiến sắp nổi lên, Bắc Phong quân tất nhiên phải trả giáp trụ và binh nhận cho bọn hắn, đến lúc đó thấy tình thế không ổn, trực tiếp bỏ chạy.
Chiến sự nổ ra, Man tộc bên kia chỉ cần có đầu óc thì sẽ không ngăn cản bọn hắn rời đi.
Mà muốn đạt được loại điều kiện này, trong tay bọn họ nhất định phải giữ được đồ quân nhu, nếu không cho dù thành công chạy trốn, không có lương thảo thì trong loại băng tuyết ngập trời này cũng tuyệt đối sẽ bại.
Nghĩ đến điều này, Hứa Nguyên chạy tới trước người Lạc Khánh Phượng đứng vững.
Dáng người Lạc Khánh Phượng yểu điệu, nhưng cũng không tính là cao, giống như miêu tả trong Thương Nguyên.
So với nữ tử cao gầy ở Bắc cảnh, nàng càng có cơ địa giống như nữ tử vùng sông nước Giang Nam hơn, chênh lệch chiều cao hơn phân nửa thước, khiến Hứa Nguyên có thể nhìn xuống vị cường giả Đại Tông Sư Tam phẩm này.
Hắn nhìn nàng, chậm rãi nói:
"Lạc tiểu thư, bản công tử cũng không phải là đang trưng cầu ý kiến của các ngươi, đây là quân lệnh."