Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 566 - Chương 566 - Cho Ngươi

Chương 566 - Cho ngươi
Chương 566 - Cho ngươi

Lạc Khánh Phượng hơi ngước mắt, ánh mắt rất bình thản nói:

"Theo luật pháp Đại Viêm, ta và Kiếm Thành cũng không đứng dưới quyền chỉ huy trực tiếp của điện hạ."

"."

Hứa Nguyên nhíu mày.

Trong Thương Nguyên, hắn ngược lại không biết nữ nhân này lại có một mặt minh ngoan bất linh như thế.

Nhưng ngẫm lại thì, người chơi trong Thương Nguyên mặc dù phát sinh một chút hiểu lầm với nữ nhân này, nhưng xét đến cùng vẫn là quan hệ mật thiết.

Lập trường khác biệt, minh ngoan bất linh cũng là bình thường.

Tuy nghĩ thế, Hứa Nguyên vẫn không nói chuyện, ánh mắt đảo qua trên bộ ngực đẫy đà của nữ tử.

Khoảng cách gần nhìn chăm chú như vậy khiến cho Hầu Kiếm Thành đứng một bên hơi siết chặt nắm đấm, mà thời khắc hắn sắp phát tác, Hứa Nguyên bỗng nhiên cười nói:

"Vậy Lạc tiểu thư ngươi nói cho ta biết, dựa theo luật pháp Đại Viêm, bởi vì quyết sách sai lầm, phá vỡ phòng thủ ba mươi vạn tinh nhuệ biên quân, loại tội này theo luật pháp thì dùng hình gì?"

"."

Hai người không lên tiếng.

Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng, đưa tay vỗ vỗ xương vai mảnh khảnh của Lạc Khánh Phượng:

"Theo quân pháp nên chém, nhưng mà ta là người mềm lòng, không thể khiến nữ tử xinh đẹp như Lạc tiểu thư hương tiêu ngọc vẫn được."

Nói đến đây, Hứa Nguyên cố ý nhìn thoáng qua Hầu Kiếm Thành đứng bên cạnh sắc mặt đã triệt để biến thành màu đen, cười nói:

"Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, vậy an bài Lạc tiểu thư ngươi đi Giáo Phường ti ba năm đi."

"Hỗn trướng!"

Hầu Kiếm Thành quát một tiếng, vô thức muốn đè bội đao bên hông, nhưng trước khi đi vào phủ nha đã thu vào trong trữ vật giới.

"Vụt!"

Một ánh đao lướt qua, lưỡi đao ra khỏi vỏ, Hứa Nguyên trực tiếp đưa bội đao của chính mình cho Hầu Kiếm Thành:

"Hầu tướng quân là đang tìm đao sao, ầy, cho ngươi."

Nói xong, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Hầu Kiếm Thành, cặp mắt tràn ngập lửa giận muốn che lấp con ngươi:

"Muốn làm gì ngươi có thể trực tiếp làm, ta cũng chỉ là một Ngưng Hồn ngũ phẩm thôi, Hầu tướng quân muốn giết ta cũng không khó lắm."

Dứt lời, Hứa Nguyên lặng lẽ liếc qua Lý Thanh Diễm vẫn đang ngồi vững như núi thái sơn trên ghế chủ tọa.

Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng như xe bị tuột xích thế, ngươi mà như xe bị tuột xích thì coi như đến lượm đầu ta nha.

"."

Lý Thanh Diễm liếc mắt.

Nàng hiện tại cực kỳ hoài nghi, gia hỏa này có phải là đang lợi dụng mệnh lệnh của nàng để phóng thích bản tính không a?

Hầu Kiếm Thành nhìn chằm chằm lưỡi đao Hứa Nguyên đưa tới, hít sâu một hơi, nhìn về phía Lý Thanh Diễm trên công đường, thấp giọng nói:

"Vũ Nguyên điện hạ, ý của vị thân binh của ngài phải chăng cũng đại biểu cho ý của ngài?"

"Đừng hỏi nàng, việc này ta có thể làm chủ."

Hứa Nguyên trực tiếp đánh gãy, tra đao vào vỏ, cười ha hả nói:

"Hai người các ngươi tranh thủ thời gian lựa chọn đi, hoặc là chết, hoặc là vào Giáo Phường ti, hoặc là giao toàn bộ trữ vật giới trên người các ngươi ra."

Nhục nhã trần trụi khiến bộ ngực Lạc Khánh Phượng bị tức đến mức chập trùng, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, thấp giọng nói:

"Bây giờ tướng lĩnh có địa vị cao hơn so với hai người chúng ta chỉ có Tông tiên sinh và Vũ Thành Hầu, không biết công tử là dùng loại thân phận nào tới làm chủ? Thân vệ điện hạ? Hay là…"

"Dựa vào cha ta là Hứa Ân Hạc, có thể không?"

"."

Lạc Khánh Phượng.

"."

Hầu Kiếm Thành.

Nhìn hai người bỗng nhiên trầm mặc, Hứa Nguyên khoát tay áo, xem thường cười nói:

"Các ngươi đây cũng đừng nghĩ đến đùa nghịch tiểu tâm tư gì ở trước mặt ta, Tông tiên sinh đã nói tất cả sự tình các ngươi muốn làm, có khả năng làm cho ta biết rồi, ta hỏi một lần cuối cùng, giao, hay là không giao?"

"."

Lạc Khánh Phượng và Hầu Kiếm Thành đối mặt một giây, tựa hồ ý thức được cái gì, không để lại dấu vết nhẹ gật đầu:

"Nếu Tam công tử đã nói như vậy, chúng ta không giao thì có chút không biết điều, có điều đồ quân nhu còn lại không dư thừa bao nhiêu."

Dứt lời, hai người dứt khoát gỡ xuống trữ vật giới đeo trên ngón tay giữa, dùng nguyên khí đưa đến trước mặt Hứa Nguyên, đồng thời thuận thế giải trừ cấm chế bên trên trữ vật giới. Hứa Nguyên tiếp nhận hai cái trữ vật giới, dùng ý hồn thăm dò nhìn một chút, khóe mắt hơi nháy một cái.

Thật mập mạp a.

Ngân phiếu, đan dược, các loại dược liệu trân quý, vô số kể, nhưng đồ quân nhu lương thảo lại rất ít.

Hứa Nguyên ngoái nhìn Lý Thanh Diễm, trực tiếp cười nói:

"Hai vị, bên trong trữ vật giới này của các ngươi, không có đồ quân nhu hành quân gì."

Lạc Khánh Phượng chắp tay:

"Nếu đã như vậy, mong Tam công tử trả ta trữ vật giới."

"Ai."

Hứa Nguyên đánh gãy, nhíu mày nói:

"Bây giờ chúng ta cần đan dược tiền tài để kích thích quân tâm, hai cái trữ vật giới này bản công tử sẽ giữ giúp các ngươi, đừng quên, hiện tại thân thể các ngươi sắp chết, lập công chuộc tội xong, ta trả lại cho hai vị."

Lạc Khánh Phượng và Hầu Kiếm Thành nghe nói như thế tựa hồ cũng đã sớm chuẩn bị trước, một khắc lúc gỡ trữ vật giới xuống bọn hắn đã làm xong đánh tráo, nhưng trên mặt đều lộ ra một vòng khó xử và phẫn nộ vừa đúng.

Bình Luận (0)
Comment