Chỗ địa cung này thật sự rất lớn, lớn đến mức hai người một đường lao vùn vụt cũng không gặp được bất luận dị quỷ cao giai gì.
Không biết qua bao lâu, Hứa Nguyên bỗng nhiên có cảm giác tiếng gió bên tai ngừng lại, mở to mắt, con ngươi lại có chút co rụt lại.
Trước mắt đường hành lang đã đi đến tận cùng, hai người đứng ở một vách núi to lớn, gió đối lưu gào thét thổi qua, dưới chân là vực sâu đen nhánh vô tận.
Mượn nguyên khí Lý Thanh Diễm rót vào trong cơ thể hắn, Hứa Nguyên lờ mờ thấy rõ cảnh tượng trong bóng tối.
Dưới vực sâu chính là một tòa thành cự đại nằm dưới đất ao!
Sự thật chứng minh, làm một vị công chúa, kỹ xảo ôm công chúa của Lý Thanh Diễm xác thực so với tảng băng Nhiễm Thanh Mặc kia còn mạnh hơn.
Ôm hắn chạy một vòng, hắn cũng không có chút đầu váng mắt hoa nào.
Nếu như đổi thành tảng băng lớn kia dùng phương thức dùng chân bỏ chạy, hiện tại hắn đoán chừng đã bắt đầu nằm rạp trên mặt đất mà nôn khan rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên không tự chủ được mỉm cười, vỗ vỗ ngực nói khẽ với nữ tử đang ôm hắn vào trong ngực:
"Trước tiên buông ta ra đi."
"Ừm."
Tròng mắt Lý Thanh Diễm liếc nhìn hắn, mang theo nụ cười xoay người nhẹ nhàng buông hắn xuống, ôn nhu dặn dò:
"Cẩn thận."
"."
Mũi chân chạm xuống đất, nhìn dáng người cao gầy anh táp mà không mất đi vẻ ôn nhu và cặp mắt phượng đỏ thẫm từ trên cao nhìn xuống của nàng, nhịp tim Hứa Nguyên không hiểu sao lại đập nhanh trong chớp mắt.
Tê.
Hỏng bét, tại sao hắn lại có cảm giác hắn biến thành công chúa rồi?
Xú nữ này quả nhiên nhiều tâm nhãn.
Nhưng đại trượng phu co được dãn được, ngày sau lại ôm lại là được.
Đường hành lang phía sau đen như mực, giờ phút này hai người đang đứng ở từ đường hành lang kéo dài ra tới trên vách đá dựng đứng.
Phía trên không thấy đỉnh động, phía dưới không thấy vực sâu.
Miệng đường hành lang gió lạnh lẽo thấu xương, tóc dài phất động, Lý Thanh Diễm nhìn ra xa xa lông mày hơi nhíu lên:
"Phò mã, chỗ động này rộng rãi hình như không phải từ thiên nhiên hình thành, vết tích thuật pháp rất nặng.”
"Hơn nữa, lớp vôi trong động đá tựa hồ không có loại thảm vi khuẩn Hắc Tử kia."
"."
Con ngươi Hứa Nguyên híp lại quét mắt nhìn vách đá bên trong động rộng rãi.
Đúng như Lý Thanh Diễm nói, những thảm vi khuẩn màu nâu đỏ dày đặc kia lan tràn đến lối đi ra đường hành lang liền im bặt dừng lại, trong sơn động bích bóng loáng, không giống thiên nhiên hình thành, lại không có bất luận thảm thực vật nào chiếm cứ trên đó.
Mà ánh mắt dọc theo vách trong bóng loáng của sơn động hướng về phía xa nhìn lại, cho dù mượn nguyên khí Lý Thanh Diễm còn lưu lại ở trong cơ thể hắn thì Hứa Nguyên cũng không mảy may nhìn thấy vách núi bờ bên kia của sơn động.
Có chăng chỉ là đen nhánh mênh mông bát ngát.
Mà toà cự thành tọa lạc ở dưới đáy vách đá sâu thẳm kia cũng mông lung che dấu trong bóng đêm.
Lý Thanh Diễm quan sát thần sắc Hứa Nguyên, bỗng nhiên mở miệng lần nữa:
"Nhìn nét mặt của phò mã ngươi, tướng phủ các ngươi tựa hồ cũng không có tình báo liên quan tới cái động rộng rãi và toà thành trì dưới lòng đất này?"
Hứa Nguyên lườm nàng một cái, phun ra một chữ:
"Có."
Dứt lời, yên tĩnh trong chớp mắt, hắn lại bổ sung một câu:
"Nhưng không nhiều."
"Không nhiều?"
Lý Thanh Diễm thì thầm một tiếng, không nói nhảm trực tiếp làm:
"Vậy chúng ta có cần đi xuống xem một chút không a?"
"Đừng nóng vội."
Hứa Nguyên trầm ngâm không đưa ra trả lời chắc chắn, cố gắng nhớ lại trong đầu tin tức tương quan tới địa cung tĩnh mịch.
Nói thật hắn cũng không nhớ rõ bên trong địa cung Hắc Tử lại có một tòa cổ thành to lớn dưới lòng đất như thế.
Nhưng cũng may rất nhanh hắn đã miễn cưỡng tìm được một cảnh sắc chung quanh có thể liên quan tới cái tên "Địa đồ" này.
Trong địa cung tĩnh mịch này ngoài dã ngoại phó bản ra cũng có một động to lớn rộng rãi, nhưng trong này chỉ có mấy gian phòng rách nát và pho tượng thần bí tạo thành một cái thôn rách.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên biểu lộ hơi có vẻ cổ quái.
Cũng không phải cảm thấy biến hóa quá lớn, dù sao trong «Thương Nguyên» mười mấy giây đồng hồ liền có thể chạy xong một cái phủ thành mà nếu hóa thành hiện thực sẽ là một thành trì cự hình tụ tập mấy triệu người, chuyện này hắn đã gặp không ít.
Một tòa cổ thành sừng sững xuất hiện trong hang ổ dị quỷ như vậy, dù thế nào cũng thấy quỷ dị.
Lúc trước Hứa Nguyên cũng không để ý những nhân công tạo vật này, dù sao trong Thương Nguyên không có tình báo liên quan tới dị quỷ.
Phối hợp với pho tượng quỷ dị, cùng với quái vật đặc tính không chết và những cái xúc tu buồn nôn kia, hắn thừa nhận địa cung tĩnh mịch này giống như là cứ điểm thậm chí là tổng đàn tà giáo nào đó.
Dựa theo hiểu biết dự trữ trong đầu, trực tiếp bổ não ra một vở kịch tà giáo tự mình tìm đường chết, thông qua "Tế Tự" tạo ra một đám quái vật, sau đó chơi với lửa có ngày chết cháy, ngay cả quê quán của chính mình cũng không biết.
Nhưng hiện tại xem ra tình huống hoàn toàn không phải vậy.
Hứa Nguyên nhìn chòng chọc vào cổ thành u tĩnh phía dưới kia, trong đầu nhanh chóng tiến hành tập hợp tình báo đã biết.
Dị quỷ cũng sẽ tạo phòng ở?
Nói cách khác, dị quỷ phải chăng đã có được văn minh?
"Vậy chúng ta đi xuống xem một chút."
Trong một mảnh yên tĩnh, thanh âm thanh đạm rõ ràng của Hứa Nguyên truyền vào trong tai Lý Thanh Diễm.
Không nói chuyện, Lý Thanh Diễm gọn gàng linh hoạt cúi người xuống, lại ôm Hứa Nguyên như ôm công chúa trong ngực, mắt phượng cụp xuống thanh âm nhu hòa:
"Trực tiếp nhảy xuống?"
"."
Thân thể nữ tử xúc cảm mềm mại, Hứa Nguyên bỗng nhiên phát giác ngẫu nhiên thể nghiệm một chút loại ôn nhu không cách nào phản kháng này kỳ thật cũng không tệ.
Nhưng đại trượng phu há có thể buồn bực ở lâu dưới người khác?
Hứa Nguyên liếc qua bốn phía lạnh nhạt trả lời:
"Trực tiếp nhảy đi, đường ra của địa cung này hẳn là ở ngay xung quanh tòa thành trì này."
Dứt lời, hắn yên lặng đưa tay câu trên cổ Lý Thanh Diễm.
Kiếp trước trong «Thương Nguyên» người chơi là rơi xuống một cái hố quật sau đó tiến vào địa cung tĩnh mịch này, mà địa điểm rơi xuống đất chính là trên một đường hành lang bình thường gần cổ thành dưới lòng đất này.