Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 600 - Chương 600 - Bách Tức Dưỡng

Chương 600 - Bách Tức Dưỡng
Chương 600 - Bách Tức Dưỡng

Nói cách khác, chỉ cần hắn và Lý Thanh Diễm tìm được tới chỗ đường hành lang kia liền có thể thông qua cái động quật thẳng tới trên mặt đất mà trở về mặt đất.

Trong im ắng, Lý Thanh Diễm hơi đạp dưới chân, tiếng gió lại lần nữa gào thét bên tai.

Dưới đáy vực sâu giống như bị khói đen che phủ nhanh chóng phóng đại rõ ràng ở trước mắt, thời khắc sắp rơi xuống đất, một đạo nguyên khí yếu ớt mà tinh chuẩn từ quanh thân Lý Thanh Diễm tản ra.

Sau đó, cặp chân ngọc được giáp trụ Hắc Tử bao khỏa nhẹ nhàng đạp ở dưới đáy vực sâu. sắc mặt Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm ngưng trọng sóng vai đi trên con đường lát đá dẫn đến trước cổ thành.

Đúng vậy, đường lát đá.

Dưới đáy hắc uyên này được nhân công xây dựng một con đường không tính là rộng rãi, mà hai bên con đường lại xuất hiện mảng đồng ruộng lớn dùng để trồng trọt thu hoạch.

Mà bên trong khoảng ruộng này đang trồng một vài loài cây thu hoạch có hình dạng kì lạ nhìn giống như là cánh đồng hoa cải dầu ngay ngắn chỉnh tề, nhìn lên một hàng cây đầy trái tựa hồ đã sắp thu hoạch.

Bốn phía yên tĩnh im ắng, chỉ có tiếng bước chân xột xoạt của hai người Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm.

Nửa ngày sau, Hứa Nguyên bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

"Thanh Diễm, những loài cây thu hoạch này vậy mà có thể sinh trưởng dưới lòng đất không có ánh nắng, ngươi biết đây là cái gì không?"

Lý Thanh Diễm một bên đề phòng bốn phía một bên nhẹ giọng trả lời:

"Không phải vấn đề thu hoạch, là thổ nhưỡng, thổ nhưỡng phía dưới hắc uyên này là Bách Tức Nhưỡng."

"Bách Tức Nhưỡng?"

Hứa Nguyên nhíu nhíu mày.

"Một loại thổ nhưỡng có thể trồng dược liệu trân quý, rất trân quý."

Nói xong, Lý Thanh Diễm trừng mắt nhìn về phía Hứa Nguyên, nửa đùa nửa thật nói:

"Giống như phò mã ngươi lúc trước đã nói, nếu như chúng ta đi ra được, dựa vào Bách Tức Nhưỡng phía dưới Hắc Uyên rộng lớn này cũng có thể phát tài một phen."

Hứa Nguyên yên lặng trong chớp mắt, chợt hỏi:

"Thanh Diễm, ngươi hẳn là đã nhìn ra nơi này có vết tích có người hoạt động đi?"

Lý Thanh Diễm liếc mắt nhìn hắn nhẹ gật đầu:

"Nếu như không có người chăm sóc, cho dù là có Bách Tức Nhưỡng đi nữa thì trải qua trăm ngàn năm cũng sẽ bị cỏ dại mọc rậm rạp."

Hứa Nguyên nhìn tường thành đang càng ngày càng gần, sờ lên cằm híp mắt cười nói:

"Nói cách khác, nơi này còn có người… "

Lời còn chưa dứt,

"Đãng!"

"Đãng!"

Thanh âm hai tiếng dây cung thẳng băng đột ngột vang lên!

Mượn Hắc Tử giáp trụ và Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết gia trì, Hứa Nguyên dù chỉ là Ngưng Hồn ngũ phẩm cũng vẫn bắt được bóng đen đột kích kia.

Là hai cung tiễn đến từ cây nỏ khổng lồ trên tường thành!

Một cây bắn về phía hắn, một cây bắn về phía Lý Thanh Diễm.

Nhìn thấy một màn này, trong đôi mắt Hứa Nguyên toát ra một tia như có điều suy nghĩ, không có chút ý tứ tránh né nào.

Mà trong chớp mắt, một bàn tay ngọc trắng nõn bị giáp trụ Hắc Tử nửa bao lấy xuất hiện ở trước mắt của hắn.

"Ông —— "

Một âm thanh rung động nhấc lên kình phong thổi bay tóc dài của Hứa Nguyên, đầu mũi tên sắc bén dừng lại cách mi tâm hắn chưa đến nửa thước.

Cung tiễn dài nửa trượng bắn ra từ nỏ khổng lồ cứ thế trực tiếp bị Lý Thanh Diễm nắm trong tay, phần đuôi bởi vì quán tính cường đại mà không ngừng phát ra thanh âm rung động.

Mà đổi lại một cây nỏ tiễn khổng lồ bắn về phía ngay chính giữa tim Lý Thanh Diễm lại trực tiếp bị đường cong ôn nhu kia của nàng làm vỡ nát.

Hai cây cự nỏ này đến từ phía trên tòa thành cổ kia.

Nhưng không có nguyên khí Lý Thanh Diễm gia trì, hoàn cảnh đen như mực khiến Hứa Nguyên không thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh phía trên tòa thành cổ kia, thuận miệng hỏi:

"Là người sao?"

Cầm nỏ tiễn khổng lồ, Lý Thanh Diễm hứng thú nhìn về phía trên tòa thành cổ kia, thanh giọng hỏi:

"Nhìn giống người, giết hắn?"

Hứa Nguyên suy tư trong chớp mắt:

“Sẽ nguy hiểm a, nếu không thì trước tiên đưa ta tới nhìn xem."

Lý Thanh Diễm lắc đầu, mắt phượng lấp lóe nhìn chằm chằm đầu tường:

"Sẽ không, nguyên khí ba động của những "người" trên tường thành kia đều chỉ là thất phẩm."

Không chỉ một người.

Hứa Nguyên nhíu nhíu mày:

"Đưa ta tới nhìn xem."

Dứt lời, Lý Thanh Diễm không nói tiếng nào trực tiếp nắm phần eo Hứa Nguyên nhảy vọt một cái.

Khoảng cách vài dặm chớp mắt mà qua.

Hai người lặng yên rơi đến phía trên tháp canh đầu tường cổ thành, Hứa Nguyên lập tức nghe được phía dưới truyền đến một trận tiếng nói đang tận lực đè thấp giọng:

"Đám dị quỷ kia đến rồi! Đi thông báo cho Tư Mệnh đại nhân để Huyết Giáp Vệ chuẩn bị chiến đấu."

"Ngươi đừng ngừng lại, tiếp tục nhổ sàng nỏ kéo ra!"

Giọng nói mang theo chút âm điệu Đại Viêm địa phương, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu.

Hứa Nguyên ứng thanh nhìn lại, phía dưới cổng thành có một đám "quân tốt" luống cuống tay chân đang tiến hành động viên trước khi chiến đấu.

Y phục bọn hắn mặc có chút khác loại, đại khái là bởi vì vật tư dưới lòng đất thiếu thốn, trên người bọn họ cơ bản đều là một vài loại thực vật bện thành.

Nhưng nếu nói về làm quân nhân, quân tốt trên tường thành tòa thành cổ này tựa hồ có chút không đủ tư cách.

Thường nhìn thấy loại tinh nhuệ như Bắc Phong quân và Hắc Lân quân, những người này chuẩn bị chiến đấu khiến Hứa Nguyên có chút buồn cười.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy trong đó có vài người bởi vì sợ trực tiếp kháng mệnh bỗng nhiên co lại thành một đoàn trong góc tường.

Bình Luận (0)
Comment