Vừa nói xong.
Những đường vân trên áo choàng đỏ của Lý Thanh Diễm đột nhiên bắt đầu lưu chuyển, vài mảnh khuẩn bào quấn quanh trên chiến ngọc bội Huyết Thần Thạch giống như tơ lụa.
Dường như nó đang kiểm tra, cũng dường như đang nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt của ngọc bội.
Quần áo của Bạch Mộ Hi nhếch nhác, quỳ trên mặt đất lộ ra một nửa cảnh xuân, sững sờ mà nhìn Huyết Thần Thạch đang tỏa ra huyết quang trên đầu ngón tay Lý Thanh Diễm.
Hứa Nguyên ở bên cạnh không lên tiếng.
Trong cái ‘chốn đào nguyên’ vặn vẹo như Địa thành này, để duy trì chủng tộc, hệ thống quyền lực và các giá trị quan bị bóp méo khiến nhân tính của mọi người bị đè nén chặt chẽ.
Trong một môi trường như vậy, xuất hiện một con thỏ trắng không nhiễm bụi trần có thể tương tự như xác suất trúng giải độc đắc trong xổ số ở kiếp trước.
Có kinh nghiệm vừa rồi, Bạch Mộ Hi không thành thật, cái này Hứa Nguyên cũng nghĩ tới, nhưng hắn không ngờ rằng nữ nhân này lại không trung thực đến mức độ đó.
Nữ nhân này lại muốn làm Tô Mị Ma số hai ư?
Đen, thật là đen thùi lùi.
Mặt ngoài là bé thỏ trắng trẻo mũm mĩm, kết quả mở ra thì bên trong toàn là đen thui.
Tuy nhiên, trước khi giải quyết vấn đề này, Hứa Nguyên đột nhiên quay lại nhìn Lý Thanh Diễm, tức giận hỏi:
“Gì, ngươi nhìn ta vậy là có ý gì?”
Vị công chúa quấn ngực này không chỉ nhìn Bạch Mộ Hi thật kỹ, mà thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn hắn với ý vị sâu xa.
Lý Thanh Diễm hừ cười:
“Làm sao, bổn cung muốn nhìn phò mã của ta một chút cũng không được?”
Dừng một chút, Lý Thanh Diễm lắc đầu thở dài, mang ý cười trong giọng nói:
“Trường Thiên, khống chế bổn cung nhờ ngoại vật, sẽ có cảm giác thành tựu với ngươi sao?”
Nói rồi, Lý Thanh Diễm xòe ra bàn tay ngọc mảnh khảnh của mình, dưới sự bao bọc của nguyên khí, ngọc bội Huyết Thần Thạch cứ thế mà bay đến trước mặt Hứa Nguyên.
Nàng cong đôi mắt phượng, cười xinh đẹp:
“Nếu là vậy, thì cứ dùng đi.”
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, tiện tay cầm lấy ngọc bội, đứng lên:
“Nếu ta biết tác dụng của ngọc bội này mà lại có ý định sử dụng trên người ngươi, ngươi cho rằng với tính cách của ta, ta sẽ để nó vào tay Bạch Mộ Hi, chờ ngươi phát hiện ư?”
Vừa nói Hứa Nguyên vừa đặt ngọc bội Huyết Thần Thạch ở trước mắt, hơi dò xét, mỉm cười nói:
“Ta sẽ tìm cách để Bạch Mộ Hi giao ra ngọc bội trước khi ngươi hấp thu giáp Hắc Tử Khuẩn kia, rồi bỏ vào nhẫn tu di, khiến ngươi hoàn toàn không phát hiện được.”
Hắn thật sự không biết ngọc bội Huyết Thần Thạch có chức năng này.
Cốt truyện của Bạch Mộ Hi trong ≪Thương Nguyên≫ có lẽ đã bị cắt bớt, cho dù bật tool hack cưỡng chế giết nàng trong cốt truyện thì cũng không rớt bất cứ món trang bị nào.
Mà sở dĩ hắn muốn cái ngọc bội đó, hoàn toàn là bởi vì hắn đã nhìn thấy qua thứ tương tự trong chốn Địa cung tĩnh mịch này rồi.
Trên thân thể của dị quỷ Thuế Phàm đang ngủ say kia, coi như là đi đường tắt ra từ trong Địa cung tĩnh mịch này vậy.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên bước lên một bước, giơ tay nâng chiếc cằm trắng nõn mềm mại của Lý Thanh Diễm, nheo mắt nhìn dung nhan tuyệt sắc với má lúm đồng tiền của nàng:
“Lý Thanh Diễm, nếu Hứa Nguyên ta muốn dạy dỗ ngươi thì không cần thứ đồ hạ lưu này.”
Lý Thanh Diễm cười ‘xùy’ một tiếng:
“Xùy.”
Rồi nàng tùy ý bỏ tay hắn ra, đầu lưỡi liếm lấy khóe môi hồng nhuận:
“Miệng rất cứng, bổn cung hy vọng Trường Thiên ngươi đừng chỉ mạnh mồm thôi.”
Tạm thời giải trừ nguy cơ tín nhiệm.
Hứa Nguyên tiện tay ném thẳng ngọc bội Huyết Thần Thạch cho Bạch Mộ Hi vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Thanh Diễm khẽ cau mày.
Hứa Nguyên lập tức nói với Lý Thanh Diễm:
“Ta có một bằng hữu là Mị Hồn ma thể.”
“Bổn cung phát hiện ngươi có nhiều bằng hữu thật đấy.”
“Ta trời sinh được người khác ưa thích, không có cách.”
“Ha…”
Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm Hứa Nguyên mấy hơi, khẽ cười:
“Bổn cung đọc qua ghi chép trong sách cổ, Mị Hồn ma thể chắc hẳn là thể nghiệm cực lạc đối với nam nhân mà nhỉ?”
“Không chỉ nam nhân đâu, nữ nhân cũng thế.”
Hứa Nguyên bật thẳng:
“Nếu Thanh Diễm muốn trải nghiệm, sau khi về kinh ta có thể gọi bằng hữu đến.”
Lý Thanh Diễm nheo mắt lại: “…”
Đôi mắt sáng ngời của Bạch Mộ Hi lóe lên vẻ trầm tư: “…”
Hứa Nguyên nói gọn gàng dứt khoát:
“Thanh Diễm.”
“Ta muốn nói là, ngọc bội này hẳn là thủ đoạn khống chế lòng người tựa như Mị Hồn ma thể, chỉ có thể thay đổi hành vi của người khác bằng cách ảnh hưởng đến cảm xúc trong lòng, ta tin rằng Thanh Diễm sẽ không bị nó vây khốn.”
Khóe môi Lý Thanh Diễm cong lên:
“Đó là chuyện đương nhiên, dù ngươi dùng nó để làm cho bổn cung yêu Trường Thiên, bổn cung cũng sẽ không thay đổi bất cứ điều gì vì ngươi.”
“Được rồi được rồi, biết rồi.”
Hứa Nguyên cũng ngừng cãi với Lý Thanh Diễm, nhìn về nữ tử mặc sa y màu tím dâng ngọc bội Huyết Thần Thạch bằng hai tay đang quỳ trên mặt đất kia, giọng nói lạnh lùng:
“Thật ra khi ta nhìn thấy những Khuẩn giáp cao giai kia trong mật thất, bổn công tử đã suy nghĩ một chuyện, nếu các ngươi biết Khuẩn giáp có thể dung hợp liên tục, vậy thì ngươi nên biết rằng sau khi những Khuẩn giáp kia đều dung hợp xong, Địa thành các ngươi hoàn toàn không thể phản kháng chiến lực của Lý Thanh Diễm.”
“Bán Khuẩn giáp cho chúng ta tương đương với bán Quỷ Đầu Đao để tự chặt đầu mình.”
“Nhưng ngay cả như vậy, khi ta muốn mua hết toàn bộ Khuẩn giáp mà các ngươi còn tồn thì ngươi vẫn đồng ý.”
“Bây giờ xem ra, lúc đó ngươi cũng đã bắt đầu tính kế chúng ta rồi?”
“Phải.”