Ngoài dự liệu của Hứa Nguyên, câu trả lời của Bạch Mộ Hi rất đơn giản và thẳng thắn:
“Xác thật Mộ Hi muốn mượn nó để khống chế công tử và công chúa.”
“Ngược lại ngươi rất dứt khoát.”
Hứa Nguyên không hề tức giận chút nào với sự dứt khoát của nàng, nhìn xuống từ trên cao:
“Xem ra ngươi đã chuẩn bị giải thích kỹ?”
Bạch Mộ Hi đặt lại ngọc bội Huyết Thần Thạch vào trong cái rãnh mềm, vừa chỉnh lại vạt áo bị mở ra vừa buông con ngươi xuống, khẽ nói:
“Cấp bậc của Khuẩn giáp trên người công chúa điện hạ quá thấp, ngọc bội Huyết Thần căn bản không thể ảnh hưởng đến nàng, nhưng công tử lại muốn Khuẩn giáp nên Mộ Hi cũng thuận thế mà làm, nếu thành công, chẳng những có thể lấy đi tất cả tài nguyên trong nhẫn tu di của hai vị công tử và công chúa, mà còn có thể tăng thêm một chiến lực Nhị phẩm cho Địa thành.”
“Đây là một canh bạc đáng để đánh cược cho Thất thành minh sắp bị hủy diệt, vì vậy Mộ Hi đã đặt cược.”
Trong khi nói, Bạch Mộ Hi chỉnh sửa quần áo xong, khe hở mềm mại trước ngực bị khăn lụa màu tím che lại, tay ngọc trắng nõn đặt lên ngực, thanh âm điềm tĩnh:
“Nhưng thật ra khi công tử lấy ngón tay chỉ lên ngực Mộ Hi, Mộ Hi cũng đã từ bỏ quyết định này.”
“…”
Hứa Nguyên nhớ tới hôm qua ngón tay hắn chỉ vào tâm hồn ngạo nghễ đẫy đà của Bạch Mộ Hi, mỉm cười nói:
“Ngươi cho rằng ta biết công dụng của ngọc bội Huyết Thần ư?”
Ánh mắt Bạch Mộ Hi rũ xuống, nàng gật đầu:
“Đúng thế.”
“Bây giờ xem ra là chó ngáp phải ruồi, nhưng khi đó ở trong mắt Mộ Hi, nếu đã có đề phòng, lại hành động tiếp không khỏi quá nguy hiểm.”
“Hơn nữa, ngài còn hỏi Mộ Hi có muốn ra ngoài không, cho nên kế hoạch này đã bị hủy bỏ từ khi đó.”
Khẽ dựa vào bức tường đá lạnh lẽo, Lý Thanh Diễm khoanh tay ôm ngực, ngón tay ngọc mảnh khảnh gõ nhẹ lên cánh tay, nghiêng mắt:
“Kể không tồi.”
“Nhưng tại sao lâu như vậy mà ngươi không chủ động giải thích công dụng của Huyết Thần Thạch?”
Sau một lúc im lặng:
“…”
Bạch Mộ Hi ngước mắt lên nhìn Lý Thanh Diễm, không kiêu ngạo cũng không tự ti:
“Công chúa điện hạ, người mà Mộ Hi trung thành là công tử chứ không phải ngài.”
“…”
Lý Thanh Diễm đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Bạch Mộ Hi.
Câu trả lời chắc chắn này miễn cưỡng xem như kín không kẽ hở, và lỗ hổng duy nhất là nàng đã không báo trước chuyện đó cho Hứa Nguyên.
Nhưng Lý Thanh Diễm cũng không có ý định đi hỏi chuyện này.
Bởi vì nàng đã có thể đoán trước được câu trả lời của Bạch Mộ Hi là gì.
Ví dụ như không có cơ hội tiếp xúc riêng với Hứa Nguyên, càng không nắm chắc giao lưu bằng pháp quyết truyền âm thô thiển ấy cho Hứa Nguyên trước mặt nàng.
Nghĩ đến đây, mắt phượng của Lý Thanh Diễm nheo lại:
“Cho nên, ngươi muốn giúp Trường Thiên khống chế bổn cung ư?”
Bạch Mộ Hi quỳ trên mặt đất, sa y màu tím phác họa vòng eo tinh thế thẳng tắp, điềm tĩnh và đoan trang:
“Phải.”
“Quan hệ của công tử và công chúa nhìn như thân thiết, nhưng giữa hai người lại có khoảng cách, Mộ Hi trung thành với công tử, nên đương nhiên phải cân nhắc vì công tử.”
“…”
Nghe vậy, ngón tay nhỏ đang gõ của Lý Thanh Diễm hơi dừng, con ngươi tựa như hỏa phượng hiện lên một vệt kỳ quái.
Nãy giờ mới nói có mấy câu đâu? Sao đột nhiên có cảm giác nàng thành người ngoài rồi?
Giọng nói lạnh lùng của Hứa Nguyên đột nhiên chen vào cuộc trò chuyện giữa hai nữ tử, ánh mắt hơi lạnh nhìn Bạch Mộ Hi:
“Mộ Hi, xin lỗi đi.”
“Ta hy vọng đây là lần cuối cùng ngươi bất kính với Thanh Diễm.”
Nghe được lời bảo vệ của Hứa Nguyên, lông mày Lý Thanh Diễm nhíu lại, liếc nhìn hắn:
“Hô, giờ Trường Thiên của chúng ta vội đi bảo vệ người ta?”
“Bảo vệ nàng cái gì chứ.”
Băng tuyết trên mặt Hứa Nguyên tan chảy, hắn lập tức bước lên phía trước đi đến bên cạnh Lý Thanh Diễm:
“Thanh Diễm, ngươi không phải là loại người không phóng khoáng như vậy mà.”
Trong lúc nói, hắn xoay người nắm lấy tay nàng, giọng điệu hơi khó chịu:
“Bạch Mộ Hi chỉ là một nữ nhân ở cái chỗ nhỏ này thôi sao có thể có mắt nhìn được, cái gì mà giữa chúng ta có ngăn cách chứ?”
“Giữa chúng ta có ngăn cách gì không? Không hề, chúng ta đều ngủ chung một cái phòng gần nửa năm, một người ngoài như nàng có thể chi phối tình cảm thâm hậu này sao?”
“Chúng ta đừng để bị nữ nhân này ly gián.”
Nói đến đây, Hứa Nguyên nắm chặt tay Lý Thanh Diễm, liếc nhìn Bạch Mộ Hi đang quỳ, giọng nói lại trở nên lãnh đạm:
“Ngươi còn sững sờ làm gì, xin lỗi đi!”
Khi Bạch Mộ Hi nghe vậy, lập tức cúi đầu như cún con ngoan ngoãn:
“Mộ Hi vượt quá giới hạn, mong điện hạ tha một mạng cho Mộ Hi.”
“…”
Lý Thanh Diễm lẳng lặng nhìn hai người bọn họ diễn, cũng không lên tiếng ngay.
Mặc dù nghe câu chữ đều có vẻ về phe nàng, nhưng thật ra tên chết tiệt này đang giây vây giúp Bạch Mộ Hi.
Mặc kệ những gì Bạch Mộ Hi nói có đúng hay không, chỉ riêng hành vi muốn khống chế công chúa hoàng triều của nàng cũng đủ khiến Bạch Mộ Hi chết gấp trăm lần.
Bằng chứng thuyết phục, chính mồm thừa nhận, chỉ cần không lật bàn, theo quy tắc, đừng nói là Hứa Tam công tử, cho dù là đích thân Hứa công cũng phải trả giá đắt.
Cuối cùng tên chết tiệt này thế mà nghĩ là chỉ một câu xin lỗi thì bỏ qua?
Trong lòng cảm thấy hơi nực cười, Lý Thanh Diễm rút tay về:
“Nếu thật sự muốn giết nàng, vậy bổn cung sẽ không yêu cầu nàng giải thích, hơn nữa bổn cung đã nói rồi, mọi việc dưới Địa cung này đều nghe theo Trường Thiên, ngươi đã quên rồi sao?”