Dịch ra là, mọi chuyện dưới Địa cung có thể bỏ qua, nhưng nếu sau khi ra ngoài còn như vậy thì đừng trách nàng tàn nhẫn.
Nghe vậy, Hứa Nguyên lập tức mỉm cười, sau đó lại thay đổi sắc mặt, nhìn Bạch Mộ Hi chằm chằm, lạnh lùng nói:
“Còn không mau tạ ơn Thanh Diễm, hành vi của ngươi đã đủ để ngươi chết trăm lần ở ngoại giới rồi, thậm chí còn sẽ liên lụy đến bổn công tử, nhớ chưa hả?”
Bạch Mộ Hi chậm rãi ấn vầng trán trắng mịn của mình xuống mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự suy tư.
“…”
Mặc dù chỉ là vài chữ, nhưng nàng đã có một sự hiểu biết đơn giản về hoàng triều Đại Viêm ở Thượng giới.
Người sở hữu quyền lực tối cao của hoàng triều không phải là một người, mà là cả Tể tướng và Hoàng đế cộng lại.
Nhưng một nước không thể có hai chủ, Tể tướng và Hoàng đế không thể chung sống hài hòa.
Nói cách khác…mối quan hệ giữa công tử và vị công chúa này là một sự trao đổi lợi ích.
Xem ra nàng đã cược đúng.
Trong lúc suy nghĩ, giọng nói của Bạch Mộ Hi cung kính:
“Mộ Hi tạ ơn không giết của điện hạ.”
Lý Thanh Diễm không lên tiếng ngay, nghiêng người ngồi xổm quỳ một nửa, một cánh tay ngọc đỡ đầu gối, tay còn lại nắm cằm của Bạch Mộ Hi kéo lên.
“…”
Đối mặt ở khoảng cách gần, mắt Bạch Mộ Hi lóe sáng hai lần.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức cả hai bên đều có thể cảm nhận được hương thơm của nhau.
Chuyện nên làm Hứa Nguyên đã làm, đứng ở bên cạnh không hề có ý can thiệp.
Trà xanh nhỏ mưu mô gặp phải nữ tổng giám đốc độc đoán.
Không ngồi xem trò vui, đợi sau này đi ra rồi chắc không có để mà nhìn.
Nhìn khuôn mặt quyến rũ của đối phương, mắt phượng của Lý Thanh Diễm lóe lên sát ý có tính xâm lược:
“Bạch Mộ Hi, ngươi rất thông minh.”
Bạch Mộ Hi giống như một bé thỏ trắng bị Hỏa phượng bắt được, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm, giọng nói nhẹ nhàng:
“Mộ Hi…không dám.”
“Sự quyết đoán, toan tính, tâm cơ và mắt nhìn của ngươi, bất kể điểm nào trong bốn điểm này, đều là tồn tại mà vạn dặm cũng tìm không ra ở Đại Viêm ta.”
Tay Lý Thanh Diễm nắm cằm nàng mạnh hơn một chút.
Bạch Mộ Hi cau mày đau đớn, chiếc cằm trắng nõn lập tức đỏ lên.
“Ư…”
Nhưng Lý Thanh Diễm không quan tâm đến nỗi đau của Bạch Mộc Hi chút nào, chậm rãi nói:
“Nhưng mà, bốn điểm trên đều không quan trọng bằng tự biết điều, hiểu không?”
Bạch Mộ Hi gật đầu nhẹ một cách khó khăn:
“Mộ Hi đã hiểu…”
Lý Thanh Diễm nghe thấy lời này, khóe môi hơi cong lên, cũng không buông tay, điều động nguyên khí quanh thân, vài sợi đằng có hình dạng giống tơ lụa tràn ra từ áo bào đỏ trên người nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Nguyên, những sợi tơ lụa bò về phía Bạch Mộ Hi dọc theo ngón tay ngọc của Lý Thanh Diễm, nhập vào dưới váy áo tử sa theo cần cổ ngọc trắng nõn như thiên nga kia.
Tiếng sột soạt nhẹ nhàng vang lên trên hành lang yên tĩnh.
Có lẽ là vì nhạy cảm, khuôn mặt như tuyết của Bạch Mộ Hi hiện lên ửng đỏ mê người, cắn khóe môi không phát ra âm thanh.
Hứa Nguyên ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, ánh mắt dần dần trở nên cổ quái.
Cái bộ giáp Hắc Tử Khuẩn này còn có thể chơi kiểu này à?
Vừa nghĩ Hứa Nguyên vừa nhìn thoáng qua một chiếc khác trên người mình.
Hơi khởi động, không có phản ứng.
Chậc, trang bị cấp trắng đúng là kém trang bị cấp tím của Lý Thanh Diễm.
Một lúc sau, Lý Thanh Diễm thản nhiên buông Bạch Mộ Hi ra, sau đó chú ý tới Hứa Nguyên đang phấn khởi ở bên cạnh, lườm một cái:
“Đẹp không?”
Trong lúc nói, trên tay nàng lập tức nổi lên vài sợi tơ lụa màu đỏ:
“Nếu thấy đẹp, bổn cung cũng có thể cho ngươi.”
Hứa Nguyên ho nhẹ nói:
“Cũng còn được, nhưng ngươi đang làm cái gì?”
Lý Thanh Diễm nói một cách đương nhiên:
“Tất nhiên là đưa một bộ khuẩn giáp cho nàng.”
Hứa Nguyên liếc nhìn Bạch Mộ Hi vẫn còn đỏ mặt, mơ hồ nhìn thấy dưới váy sa của nàng có thêm một áo lót bên trong, đáp:
“Có cần dùng của chính ngươi không?”
Nghe vậy, Lý Thanh Diễm tức giận trừng mắt nhìn hắn:
“Hứa Tam công tử, có phải là ngươi đã quên, chính trên người ngươi cũng mặc khuẩn giáp, lấy tu vi của bổn cung không sợ nàng khống chế, nhưng đại cao thủ Ngưng Hồn Cảnh là ngươi cũng không sợ ư?”
Hứa Nguyên:
“…”
Lý Thanh Diễm hít sâu một hơi, sau đó thở ra:
“Hừ, bổn cung không biết sự tín nhiệm của ngươi đối với nữ nhân này đến từ đâu, nhưng ta hy vọng sau này ngươi sẽ không bị nàng lừa, nếu ngươi trở thành kẻ phục tùng dưới váy của nữ nhân này thì bổn cung sẽ rất mất mặt.”
Nói xong, Lý Thanh Diễm ôm bộ ngực bằng phẳng đi sang một bên, không nói gì nữa.
Nhìn như đang ghen, nhưng Hứa Nguyên biết là không thể nào, Lý Thanh Diễm chỉ lo lắng Bạch Mộ Hi sẽ cắn chủ, hoặc nói đúng hơn là bất mãn với sự tín nhiệm quen biết một ngày của hắn đối với Bạch Mộ Hi.
Chỉ là Hứa Nguyên không có ý giải thích, bởi vì không có cách nào để giải thích.
Sự tin tưởng của hắn đối với Bạch Mộ Hi là bắt nguồn từ ≪Thương Nguyên≫, bóng dáng đối phương vô số lần không tiếc tôn nghiêm, vì con dân Địa thành mà tìm kiếm sự che chở.
Trong lúc im lặng, Hứa Nguyên duỗi tay kéo Bạch Mộ Hi lên từ dưới đất, ngược lại mỉm cười với Lý Thanh Diễm:
“Được rồi, đừng tức giận, chúng ta chuẩn bị đến huyết sào sâu nhất, ngươi phải chuẩn bị chiến đấu.”
Lý Thanh Diễm lạnh lùng nhìn lại:
“Ngươi biết đường đến huyết sào?”
“…”
Hứa Nguyên nhún nhún vai, chép miệng về phía bé thỏ trắng cắt ra toàn là đen kia.
Thấy vậy, Bạch Mộ Hi lập tức khẽ ra tiếng:
“Điện hạ, trăm ngàn năm qua Địa thành chúng ta vẫn luôn thăm dò Huyết Ma quật này, dù chưa đến chỗ sâu nhất, nhưng cũng đã có bản đồ tương đối hoàn chỉnh.”
Lý Thanh Diễm đánh giá Bạch Mộ Hi từ trên xuống dưới:
“Nó đâu? Bổn cung không nhớ trên người ngươi có bản đồ.”
Mặt Bạch Mộ Hi hơi đỏ lên, nhưng sau đó chỉ vào đầu mình, cười không màng danh lợi:
“Đương nhiên là ở trong đầu của Mộ Hi.”
Trong hành lang im ắng là bóng đen không thấy cuối, nơi này giống như một không gian sau khi chết, không có bất kỳ âm thanh nào.
Đột nhiên, một quả cầu lửa tựa như u linh thắp sáng ở nơi sâu trong đường hầm, ngọn lửa màu đỏ cam tán xạ ánh sáng ấm áp vào bóng tối như mực xung quanh họ, xua tan đi một mảng bóng đen lớn.
Và dưới sự chiếu rọi của ánh sáng này, bóng của một nam hai nữ bị kéo dài ra.
Giọng nữ lạnh lùng khàn khàn nhàn nhã truyền ra trong thông đạo trống trải, có chút buồn cười:
“Trường Thiên, bởi vì ngươi, tốc độ của chúng ta đã bị chậm trễ nghiêm trọng.”
“Nguyên khí của ngươi không thể kiên trì lâu hơn được sao?”