Giọng của Hứa Nguyên mang ý cười, hắn lấy ra một viên Nguyên Tinh to bằng quả trứng ngỗng, vừa vận chuyển công pháp khôi phục nguyên khí vừa chậm rãi đi về phía trước:
“Ta chính là cường giả Ngưng Hồn, không thể so với tiểu Nguyên Sơ hai người các ngươi.”
Lý Thanh Diễm lườm Hứa Nguyên:
“Nếu tu vi của ngươi có thể sâu bằng một nửa mặt của ngươi, có lẽ ngươi đã tu luyện thành cường giả Thuế Phàm rồi nhỉ?”
Hứa Nguyên trợn nhìn Lý Thanh Diễm, cũng không nói thêm gì nữa.
Nghe hai người cãi nhau, Bạch Mộ Hi đi theo phía sau, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Đã là ngày thứ sáu ba người bọn họ tiến vào Huyết Ma quật, nhưng Địa cung tĩnh mịch này quá lớn, với tốc độ của ba người bọn họ vẫn không thể tiếp cận phần sâu nhất của Địa thành.
Đương nhiên, không thể bỏ qua công lao số tu vi sâu không lường được của Hứa Nguyên.
Rốt cuộc, giới hạn tốc độ cao nhất của hắn chính là giới hạn tốc độ cao nhất của ba người họ.
Và mỗi đi một quãng hắn còn phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Mặc dù hắn tu luyện công pháp huyết sắc, nhưng dù sao cường giả Ngưng Hồn cũng chỉ là Ngưng Hồn, còn phải chịu một phần vận chuyển nguyên khí của bộ giáp hắc tử khuẩn này trên người, căn bản hắn không nhịn được.
Ba người không nói nữa, chậm rãi đi về trước, thảm khuẩn hạt đỏ hấp thu toàn bộ tiếng bước chân của ba người.
Trong im lặng.
Giọng nói mềm mại của Bạch Mộ Hi nói nhỏ:
“Công tử…”
“Bằng không để Mộ Hi cõng ngài đi?”
Vừa nói xong, ánh mắt lạnh lùng của nữ tử áo đỏ đi trước lập tức quét qua, nhưng nàng không nói gì.
Hứa Nguyên nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu:
“Chậm thì chậm tí thôi, ta đã giải thích nguyên nhân trước rồi, đối mặt với dị quỷ, chúng ta không thể mạo hiểm.”
Hai ngày trước, khi vào Huyết Ma quật, cách đi của ba người chính là Bạch Mộ Hi mở đường, Lý Thanh Diễm bế công chúa Hứa Nguyên phi nước đại.
Vào ngày thứ ba, trên hành lang kia liền xuất hiện dị quỷ có cường độ thân thể cùng cấp với Đại Tông Sư Tam phẩm.
Từ đó, vai trò của Lý Thanh Diễm và Bạch Mộ Hi đã bị đảo ngược.
Nguyên nhân rất đơn giản, Bạch Mộ Hi quá gà, Lý Thanh Diễm không chịu nổi.
Cho dù Bạch Mộ Hi có thể nâng cao tu vi của mình lên Nhị phẩm, nhưng công pháp Địa thành mà nàng tu luyện quá đơn sơ, lấy tu vi Nhị phẩm, thậm chí không thể giết chết những con dị quỷ không có linh trí kia trong nháy mắt.
Và kết quả của việc không giết chết dị quỷ trong nhát mắt chính là chấn động nguyên khí, dẫn đến càng nhiều dị quỷ hơn.
Lý Thanh Diễm cũng trực tiếp ném Hứa Nguyên cho Bạch Mộ Hi ôm.
Lý Thanh Diễm không quan tâm, Hứa Nguyên cũng càng không quan tâm.
Dù sao Tiểu Bạch không có bọc ngực, tự mang kèm đệm giảm xóc.
Và các động tác nhẹ nhàng hơn công chúa, thậm chí còn tạo một tấm màn bằng nguyên khí quanh người hắn, để hắn có thể nghỉ ngơi khi vội vã.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, trong vòng chưa đầy một ngày, ba người đã tiến vào ‘khu nước sâu’.
Mặc dù số lượng dị quỷ chung quanh đã giảm, nhưng về cơ bản thì mỗi con đều Tam phẩm.
Sau khi Hứa Nguyên biết được chuyện này, trực tiếp bảo Bạch Mộ Hi buông hắn ra.
Bây giờ đã rất sâu, có thể sẽ xuất hiện dị quỷ Nguyên Sơ kề bên.
Lý Thanh Diễm nói mình có thể đối phó, nhưng Hứa Nguyên vẫn khăng khăng.
Thứ như dị quỷ không thể dò xét bằng ý hồn, chỉ có thể dùng phương thức cảm ứng nguyên khí đặc thù của Lạc lão đầu.
Nhưng dưới tình huống không thuần thục, vận dụng phương thức dò xét nguyên khí này trong thời gian dài sẽ bị ‘quá tải’.
Nói đơn giản, tốc độ dò xét của nguyên khí không theo kịp tốc độ của bản thân.
Và có một điểm quan trọng hơn, mặc dù dị quỷ cấp thấp dựa vào mắt thường và khứu giác để phán đoán đồng loại, nhưng dị quỷ cấp cao hoàn toàn có thể phán đoán sinh vật sống thông qua sự dao động của nguyên khí.
Dao động nguyên khí của Nguyên Sơ khi đi đường, dị quỷ ở ngoài hơn mười dặm đều có thể cảm ứng được.
Dẫn tới quá nhiều trong một lần, vậy đại khái ba người bọn họ nên bàn giao tại chỗ luôn.
Không nói lời nào, ba người họ lặng lẽ đi dọc theo đường hành lanh về phía trước.
Trong bóng tối mà không ai trong số ba người chú ý, một đôi con ngươi thẳng đứng đen như mực nhìn chằm chằm vào họ như một thợ săn, thân hình khổng lồ lặng lẽ di chuyển không có một âm thanh nào.
Thời gian trôi qua từng phút trong im lặng.
Hứa Nguyên lặng lẽ hấp thu nguyên khí, đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Đây là ngày thứ mấy chúng ta vào Huyết Ma quật?”
Bạch Mộ Hi trả lời không chút nghĩ ngợi:
“Đáp công tử, còn một canh giờ ba khắc nữa là đến ngày thứ bảy.”
Lý Thanh Diễm nghe vậy hơi cổ quái liếc nhìn Bạch Mộ Hi:
“Chính xác như vậy?”
Đôi mắt đẹp của Bạch Mộ Hi mỉm cười:
“Điện hạ, khi Mộ Hi làm tư mệnh chưởng quản Địa thành, mỗi ngày đều sẽ hạn chế nghiêm ngặt công việc và nghỉ ngơi của người dân, cho nên rất nhạy cảm với thời gian.”
Hứa Nguyên nghe vậy liền hứng thú hỏi:
“Lúc trước chưa hỏi, nhưng dân Địa thành các ngươi vẫn còn dùng đơn vị thời gian của thời trước à?”
Bạch Mộ Hi nhẹ nhàng đáp:
“Có những truyền thừa do người trước để lại, không có nhu cầu sửa đổi cho nên vẫn dùng đến nay.”
“À…”
Hứa Nguyên cười tủm tỉm, quay sang nhìn Lý Thanh Diễm, đột nhiên nói:
“Thanh Diễm, đã gần một tuần kể từ khi chúng ta tiến vào Địa thành, cái Địa cung tĩnh mịch này hơi yên lặng quá rồi.”
Lông mày Lý Thanh Diễm Lưu khẽ cau lại:
“Man Vương?”