Hứa Nguyên gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng:
“Ừ.”
“Hắn không so được với chúng ta, chúng ta có thể kéo, hắn không kéo được, nhưng trong khoảng thời gian này hắn lại không có động tĩnh nào.”
Lý Thanh Diễm hơi trầm tư:
“Ý của ngươi là có thể Man Vương đã chết…không, bị chuyển hóa thành dị quỷ?”
“Công tử.”
Bạch Mộ Hi đột nhiên xen vào, nàng dường như có một sự sợ hãi trời sinh đối với dị quỷ, giọng nói không màng danh lợi kia thay đổi:
“Ý của ngài là có thể chúng ta sẽ đối mặt với một con dị quỷ Bán Thánh?”
Hứa Nguyên liếc nhìn nàng một cái, nói:
“Một người bạn vong niên từng nói cho ta, sẽ có một quãng thời gian giảm xóc nếu cường giả bị chuyển hóa thành dị quỷ, trong khoảng thời gian đó, bản năng dị quỷ sẽ liên tục ăn mòn ý thức ban đầu của hắn, nhục thân cũng sẽ dần dần chuyển hóa, thời kỳ này là lúc bọn chúng yếu ớt nhất.”
Lúc này Lý Thanh Diễm ngắt lời Hứa Nguyên, sau đó đột nhiên rút thanh kiếm trên eo ra:
“Trường Thiên.”
“Cho dù Man Vương bị thương nặng, cũng không thể bị đám dị quỷ không có trí thông minh này xử lý, giống như chuyện bổn cung không thể nào bị dị quỷ Nguyên Sơ kích thương vậy.”
Vừa mới nói xong, Lý Thanh Diễm đột ngột biến mất trước mắt Hứa Nguyên, đồng thời, Bạch Mộ Hi cũng đột nhiên bảo vệ hắn ở sau lưng.
“Rít!”
Trong ánh lửa nhấp nháy, một tiếng rít sắc nhọn vang lên nơi bóng tối ở cuối con đường.
Nhưng khiến người ta trở tay không kịp đó là tiếng rít sắc nhọn này giống như bị ai đó đột nhiên nhấn nút tạm dừng, vừa vang lên cũng đã im bặt.
Bạch Mộ Hi nhìn chằm chằm vào cuối con đường, đồng tử giữa hai mắt co lại một hồi.
Trong bóng tối nơi cuối đường kia, lưỡi đao với ngọn lửa màu đỏ cam chém xuyên qua một mảng chói lọi, con Miêu Yêu không lông to lớn ẩn thân ở nơi bí mật gần đó bị chém ngang thành hai đoạn!
Mà ngay lúc nó muốn tái sinh, một dao động kỳ lạ lan rộng ở chỗ vết cắt kia.
Gần như cùng lúc đó, ngọn lửa lập tức thôn phệ thân thể khổng lồ của con dị quỷ Miêu Yêu kia đến gần như không còn sót gì.
Đạo uẩn.
Hứa Nguyên nhìn vẻ mặt của cô, nhẹ giọng hỏi:
“Thế nào?”
Giọng của Bạch Mộ Hi hơi không chắc chắn:
“Dị quỷ Nguyên Sơ…hình như đã bị điện hạ đánh chết bằng một kích.”
“Ồ.”
Hứa Nguyên nghe được tin này, trong lòng hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Mười ngàn năm trước dị quỷ đáng sợ là bởi vì chúng không chỉ có được linh trí, mà còn có thể sử dụng thuật pháp của các tu giả cường đại, và thậm chí sở hữu khả năng tái sinh không chết gần như vô hạn.
Mất đi linh trí, thực lực phế bỏ hơn nửa, dị quỷ chiến đấu dựa vào bản năng căn bản không có phần thắng khi đối đầu với tu giả cùng giai.
Công pháp của Lý Thanh Diễm kết hợp với sự tăng ích của Hắc Tử Khuẩn Giáp, muốn giết chết một con dị quỷ Nguyên Sơ trong vài giây cũng không quá khó.
Đang suy nghĩ, Hứa Nguyên nhận thấy Bạch Mộ Hi bên cạnh hơi hốt hoảng, suy nghĩ một lát, mỉm cười nói:
“Mộ Hi, ngươi bị sốc rồi?”
Bạch Mộ Hi tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói:
“Mộ Hi biết tài năng của mình có hạn, thua kém điện hạ là chuyện bình thường.”
Hứa Nguyên giơ tay xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói:
“Đây không phải là vấn đề của ngươi, công pháp của Địa cung các ngươi quá thô sơ, vận dụng đạo uẩn cũng rất đơn sơ, đợi về phủ Tướng quốc của ta, bổn công tử tìm một vị lão sư Bán Thánh cho ngươi…”
“Trường Thiên, hứa hẹn mà không thực hiện được thì sẽ trở thành gông xiềng.”
Giọng của Lý Thanh Diễm vang lên từ xa trong đường hầm, cắt ngang bánh vẽ của Hứa Nguyên:
“Đừng ở đằng kia hứa suông nữa, bên đây có nhiều thứ để muốn lắm ngươi qua đây nhìn đi.”
Hứa Nguyên: “…”
Thở dài không cam lòng, Hứa Nguyên vỗ vỗ vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Tiểu Bạch, ra hiệu nàng yên tâm, lớn tiếng trả lời:
“Lập tức đến đây, ta muốn xem xem là chuyện gì khiến công chúa điện hạ của chúng ta không thể quyết đoán?”
Sau một chén trà, ba người lẳng lặng đứng trước một mớ hỗn độn máu thịt, họ có thể cảm nhận được khối máu thịt này đang vặn vẹo một cách thong thả.
Lý Thanh Diễm chỉ vào một đám trên mặt đất hỏi:
“Con dị quỷ Nguyên Sơ Nhị phẩm này hình như hơi khác với con lúc trước, không thể giết chết hoàn toàn, Trường Thiên, ngươi có cách nào không?”
Hứa Nguyên sờ sờ cằm, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trong ≪Thương Nguyên≫, những con tiểu quái dị quỷ hơn lvl.80 này đều có đặc tính phục sinh.
Hít sâu một hơi, Hứa Nguyên thở dài:
“Có, nhưng đối với chúng ta mà nói thì cũng như không có.”
Lý Thanh Diễm nhíu mày nói:
“Nói trước nghe thử?”
Hứa Nguyên xòe hai tay ra, nói rất lưu manh:
“Thanh trừ toàn bộ thảm hắc tử khuẩn trong Địa cung tĩnh mịch, hoặc là chuyển đống đồ vật này đến hang động bên kia, không có thảm khuẩn thì nó sẽ không sống được.”
“…”
Lý Thanh Diễm sững sờ, đầu tiên là nhìn thảm hắc tử khuẩn xung quanh, sau đó lại nhìn Hứa Nguyên, cuối cùng lại nhìn thảm hắc tử khuẩn ở bốn phía, ánh mắt dần trở nên kỳ lạ.
Giỡn ta?