Hứa Nguyên thở dài, phớt lờ nàng, đi thẳng qua đám đồ vật trên mặt đất, tiếp tục đi về chỗ sâu:
“Đừng nhìn, nếu ngươi muốn canh xác rồi lại giết nó nữa, vậy có thể ngồi ở đây một thời gian.”
Lý Thanh Diễm im lặng một lát, đột nhiên ngăn Hứa Nguyên lại:
“Đừng đi, con đường này bị chặn.”
Hứa Nguyên đương nhiên nói:
“Lúc trước không phải cũng có đường bị chặn à?”
“Chặn rồi thì cho nổ tung chẳng phải tốt hơn ư?”
Bởi vì hoạt động của dị quỷ, nhiều con đường trong ký ức của Bạch Mộ Hi đã bị chặn lại vì sụp đổ.
Lý Thanh Diễm thở ra một hơi, mỉm cười hỏi:
“Sụp đổ mấy dặm, làm sao mà nổ?”
Bước chân Hứa Nguyên hơi chậm lại:
“Cái gì?”
Lý Thanh Diễm liếc nhìn bóng đêm của hành lang trước mắt, trầm giọng nói:
“Con đường phía trước này, chắc là nơi mà Man Vương và dị quỷ Thuế Phàm từng động thủ.”
“Rắc rắc...”
“Rắc rắc...”
Cùng với việc ba người không ngừng xâm nhập vào trong Huyết Ma Quật, hành lang vốn có đường kính một trường cũng dần dần trở nên rộng rãi.
Một vài dị quỷ có thể tích lớn hoạt động bên trong, làm cho đường kính của hành lang thậm chí còn to lớn hơn so với đường hầm cao tốc ở kiếp trước của Hứa Nguyên.
Địa điểm mà ngày đó Man Vương và dị quỷ thuế phàm cảnh gặp nhau còn cách nơi này một đoạn khoảng cách, nhưng dù là như vậy thì dư âm chiến đấu của hai tên đó vẫn làm cho vách tường hành lang của nơi này vỡ nát, khiến cho vô số đá vụn rơi xuống.
Đá vụn có lớn có nhỏ, viên nhỏ thì không lớn hơn bàn tay, tảng lớn thì khoảng chừng một trượng, chồng chất lộn xộn ở trên thảm nấm đen thùi lùi.
Dưới ánh lửa chập chờn, âm thanh của gót giày giẫm lên lớp đá vụn có vẻ hơi trống vắng.
Ba người lại đi về phía trước mấy dặm, cuối cùng mới đi tới phía trước tảng đá lớn sứt mẻ ngăn chặn hoàn toàn cái thông đạo kia.
Thông đạo này có đường kính gần mười trượng, gần như có thể gọi là hang động.
Tảng đá to lớn sụp đổ xuống phá hỏng hoàn toàn hành lang khổng lồ này, vụn đá vỡ nát hầu như trải đều khắp trên mặt đất.
Ánh lửa chiếu rọi lên trên bóng dáng của ba người, tạo ra cảm giác có vẻ nhỏ bé cực kỳ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai tay Lý Thanh Diễm vòng ra trước ngực, giọng nói không chút gợn sóng nào: “Bản cũng đã nói nơi này đã bị chặn lại hoàn toàn, ngươi nhất quyết phải kiên trì đi tới đây là vì cái gì?”.
Sau khi nghe thấy vậy, Hứa Nguyên cũng không có đáp lời ngay lập tức, mà đi tới đi lui trong hành lang, thong thả kiểm tra cái gì đó, thỉnh thoảng còn vận chuyển một chút nguyên khí di rời một vài tảng đá để quan sát thảm nấm ở phía dưới.
Dưới ánh mắt khó hiểu của hai nữ tử, Hứa Nguyên quanh quanh quần quẩn ở trong hành lang rộng rãi này.
Cuối cùng, bỗng nhiên hắn dừng lại ở trong một góc khuất, nhìn vào một bãi chất nhầy màu xanh lam, đồng tử bất chợt co rút lại mạnh mẽ.
Qua một lúc lâu, Hứa Nguyên mới chậm rãi trở về phía trước hai nữ tử, nhìn về phía Lý Thanh Diễm, muốn nói nhưng lại thôi.
Lý Thanh Diễm gật gật đầu, ý bảo có chuyện cứ việc nói thẳng.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, cân nhắc ngôn từ trong đầu, nói: “Cái đó... hiện tại chúng ta có thể gặp một vài vấn đề”.
Bạch Mộ Hi suy nghĩ thoáng qua, nhẹ giọng trả lời: “Công tử, tuy rằng con đường này đã bị chặn, nhưng trong đầu Mộ Hi còn có vài lối khác để đi sâu vào Huyết Ma Quật, chỉ là cần phải đi vòng một chút”.
“Ta không có ý đó”.
Hứa Nguyên lắc đầu, chỉ chỉ xuống dưới mặt đất, khóe miệng nhếch lên: “Trước tiên các ngươi nhìn những tảng đá trên mặt đất này đi”.
“Vừa rồi là ngươi đi kiểm tra những cái này?”
Lý Thanh Diễm nghi hoặc, nhưng vẫn quét ánh mắt tới những tảng đá lớn trên hành lang.
Đánh giá qua chốc lát, bỗng nhiên ánh mắt của Lý Thanh Diễm nghiêm trọng, ngoái đầu nhìn về phía tảng đá lớn sụp xuống ngăn chặn ngoài hành lang, chần chờ nói: “Nhìn vào quỹ tích của những viên đá vụn này, hình như có rất nhiều đều là từ chỗ này sạt lở rồi đổ ra?”.
“Đúng”. Hứa Nguyên gật đầu.
Bởi vì trên mặt đất được bao phủ bởi một lớp thảm nấm chết đen, cho dù những tảng đá lớn nặng tới mấy tấn này bất kể là bị rơi xuống hay lăn lộn thì đều có thể để lại dấu vết lên trên đó.
Bạch Mộ Hi đi chầm chậm tới gần Hứa Nguyên, nhẹ giọng nói: “Cho nên, ý của công tử là, có một con dị quỷ cao giai đã chui ra từ trong hành lang bị chôn vùi này?”.
Hứa Nguyên đang muốn mở miệng nói chuyện, Lý Thanh Diễm đã tiện miệng nói ra: “Nhìn vào biểu tình này của ngươi, đầu dị quỷ chạy ra từ bên trong thông đạo sạt lở này là Thuế phàm?”.
Hứa Nguyên trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nghiêm túc: “Đại khái như vậy, hơn nữa còn bị thương”.
Lý Thanh Diễm buông hai tay trước ngực xuống, lông mày lá liễu khẽ nhíu lại: “Dị quỷ mà có thể làm cho Man Vương dùng toàn lực đối phó, thì chắc hẳn chỉ có thể là một trong bốn đầu dị quỷ mà trong miệng ngươi nhắc tới. Mặc dù như vậy thì ngươi cho rằng cái dị quỷ kia có thể sống sót dưới một quyền này của Man Vương?”.
Đối với vấn đề này, Hứa Nguyên không cần suy nghĩ mà trả lời thẳng thừng: “Đại khái là không sống nổi”.
Một quyền kia của Man Vương lúc trước đấm ra rõ ràng là đại chiêu, dư chấn phát ra ngoài oanh động sập cả mấy dặm, ngay cả ở trong động đá vôi u ám bên ngoài địa cung tĩnh mịch cũng có thể cảm nhận được rung động.
Loại Boss đẳng cấp thế giới như Man Vương này, tuy rằng chưa ở trạng thái hoàn chỉnh, nhưng cũng không phải một con Boss nho nhỏ của phó bản tinh anh có thể chạm vào.
Tuy vậy, ngừng lại một chút, Hứa Nguyên bổ sung thêm: “Nhưng dị quỷ cao cấp có thể nhờ vào thảm nấm mà tái sinh. Hơn nữa, dọc theo đường đi thì các ngươi cũng đã thấy, nếu thực lực chênh lệch quá lớn, trong đám dị quỷ cấp cao này sẽ có không ít con bị bản năng sinh tồn thúc giục mà chuyển sang chạy trốn”.