Hành lang bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
Lý Thanh Diễm thoáng trầm ngâm trong mấy hơi thở, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Trường Thiên, tuy rằng bản cung nguyện ý tin tưởng tình báo cũng như là phán đoán của ngươi. Nhưng vì cái gì mà con dị quỷ Thuế phàm cảnh kia lại lựa chọn việc đào thông qua mấy dặm đất đá sụp đổ để đi tới bên chúng ta?”.
Vốn dĩ Man Vương đã trọng thương, cũng không có khả năng tiêu hao phần lớn năng lượng để đi ‘đánh không khí’, Lý Thanh Diễm lại càng không cho rằng, Man Vương chiến đấu tài năng như vậy lại có thể đánh hụt được một con dị quỷ không có linh trí.
Nói cách khác, địa điểm mà con dị quỷ Thuế phàm kia bị ‘đấm chết’ hẳn là ở một bên khác của hành lang sạt lở này.
Việc vượt qua khu vực sạt lở dài mấy dặm tuy rằng không khó, nhưng cũng không hề đơn giản.
Hứa Nguyên chép chép miệng, chần chờ nói: “Có lẽ... dị quỷ kia bị Man Vương đánh cho sợ?”.
“...”. Ánh mắt của Lý Thanh Diễm tựa như đang nhìn kẻ ngốc.
Hứa Nguyên nghĩ nghĩ một lát, cũng không giấu diếm nữa, dẫn hai nữ tử đi tới một góc, chỉ vào vũng bầy nhầy màu xanh lam ở bên dưới chân, hạ giọng nói: “Được rồi. Ta cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể của Man Vương, nhưng tàn hồn kia đã từng nói với ta đặc thù của bốn con dị quỷ Thuế phàm cảnh ở trong địa cung này”.
Lý Thanh Diễm nhíu mày, dùng ý hồn cảm ứng một chút, lại phát hiện ra ý hồn cũng không nhận ra được thứ này, hỏi: “Trường Thiên, đây là...”.
“Máu”.
Hứa Nguyên không cần nghĩ ngợi, nói thẳng: “Máu huyết của một con dị quỷ Thuế phàm cảnh”.
“Máu?”.
Lý Thanh Diễm nhíu nhíu mày, mắt phượng nhìn chăm chú vào Hứa Nguyên: “Dị quỷ cũng có máu?”.
Xâm nhập vào trong Huyết Ma quật lâu như vậy, đi qua cả một đoạn đường, chém giết dị quỷ không có một trăm thì cũng là mấy chục, nhưng bất kể cao giai hay là thấp giai, trong cơ thể của những dị quỷ này hoàn toàn là không có tồn tại bất kỳ một chút máu huyết nào”.
Chỉ cần chém phanh thân thể của dị quỷ ra, từ bên trong sẽ có râu thịt vươn ra ngay lập tức, ý đồ khâu lại cái miệng vết thương kia.
Bạch Mộ Hi ở một bên cũng không nói gì, loại tin tức này đã vượt xa nhận thức trước đó của nàng.
Dưới sự chú ý của hai nữ tử, Hứa Nguyên giang tay ra rất khốn nạn: “Ta cũng không biết vì sao dị quỷ lại có máu, nhưng lúc trước lão nhân kia nói với ta chính là như vậy, đây là một con dị quỷ do xà yêu chuyển hóa mà thành”.
“Xà yêu??”.
Lý Thanh Diễm tiếp nhận tình báo này rất dứt khoát, hỏi ngược lại: “Nếu đã có máu, vậy bản cung có thể lý giải là con dị quỷ Thuế phàm cảnh này đã bị thương, đúng không?”.
Hứa Nguyên thoáng nhớ lại con quái vật hình rắn trong Thương Nguyên: “Coi như bị thương”.
“Coi như vậy??”.
Đối với câu trả lời nước đôi này, Lý Thanh Diễm có phần bất mãn.
“...”.
Hứa Nguyên do dự là cần giải thích như thế nào để cho Lý Thanh Diễm hiểu, một lúc lâu sau hắn mới hạ giọng nói: “Nói ngắn gọn, dị quỷ này càng bị thương, năng lực của nó càng mạnh”.
“Hả?”.
Lý Thanh Diễm khẽ nhếch môi, ánh mắt càng tỏ ra cổ quái: “Thương thế càng nặng thì càng mạnh?”.
Hứa Nguyên lập tức lảng tránh ánh mắt này: “Lạc lão đầu nói, nguyên nhân thì ta cũng không biết”.
Hắn cũng không thể cứ như vậy mà nói thẳng cho Lý Thanh Diễm, đây là con Boss Mặc Xà đã tiến vào giai đoạn ba chứ??
Trong Thương Nguyên, dị quỷ Mặc Xà tổng cộng có ba cái mạng, mỗi cái mạng đều thi triển ra phương thức công kích khác nhau.
Đương nhiên, thông tin này tạm thời cũng không quan trọng.
Quan trọng là, sau khi Mặc Xà tiến vào giai đoạn ba, mỗi lần ngươi chém nó một đao, máu huyết màu xanh lam của nó sẽ tung tóe ra đầy đất, cảm giác kích thích sẽ lập tức kéo lên đầy vạch.
Đây có thể xem như là một chút sở thích của Hứa Nguyên ở kiếp trước, chỉ là không nghĩ tới có thể dùng tới tin tức này ở đây.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên ngoái đầu nhìn lại thông đạo khổng lồ đã bị chặn kia.
Đại khái hắn đã đoán được tình huống ngày đó.
Sau khi gặp được Man Vương, một vị khách không mời mà đến, con Boss dị quỷ Thuế phàm cảnh này bị bản năng thôi thúc đi lên công kích vật sống.
Nhưng thật đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá lớn.
Vì ăn phải một quyền của Man Vương vai u thịt bắp kia, suýt chút nữa khiến cho Mặc Xà đi gặp bà cô tổ.
Một chiêu lớn đánh bay hai mạng của nó, khiến cho sau khi tiến vào giai đoạn ba thì nó chạy trốn ngay lập tức.
Cũng không biết được con Mặc Xà kia ăn một đấm của Man Vương thì tới gia đoạn ba còn bao nhiêu sinh mệnh lực...
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên híp mắt, liếc mắt nhìn về Lý Thanh Diễm đang có vẻ mặt ngưng trọng.
Nếu sinh mệnh lực còn thừa lại không nhiều lắm, có lẽ bằng vào tình báo của hắn và thực lực của Lý Thanh Diễm, có thể dùng thi thể của dị quỷ cao giai dẫn hắn ra, sau đó lượm đồ...
Lý Thanh Diễm và Bạch Mộ Hi không cần ngủ. Nhưng Hứa Nguyên cần.
Sau khi bố trí đơn giản, ba người cũng ngồi xuống nghỉ ngơi ngay tại chỗ sạt lở.