Lý Thanh Diễm không để ý tới hắn, mắt phượng rũ xuống, trả lời rất chí công vô tư: “Việc này là bản cung sai rồi, nói gì đến tức giận”.
Hứa Nguyên ra vẻ có chút giật mình, cười hì hì nói: “Không phải tức giận.. vậy thì có phải là nghe chửi cảm thấy rất sảng khoái hay không?”.
Lý Thanh Diễm nắm chặt Huyết Thần Thạch, ngước mắt, híp mắt nói: “Ngươi nói cái gì?”.
“Nàng đừng kích động”. Hứa Nguyên lập tức giơ tay làm ra lễ chào kiểu quân đội Pháp trong kiếp trước.
Lý Thanh Diễm thấy vậy, vừa hừ nhẹ một tiếng, định nói nghe được giọng cười của nam tử trước mặt.
“Dù sao vừa rồi nói nhiều như vậy mà nàng cũng không có phản ứng, mà nói đến chuyện này thì lại quá kích động, vậy không phải chứng minh là bản công tử nói đúng hay sao?”
Đôi mắt của Bạch Mộ Hi đang nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Diễm trở nên có vẻ cổ quái.
Thần sắc Lý Thanh Diễm lại trở về bình tĩnh, bội đao trong tay lóe lên một chút hào quang, sau khi cho vào vỏ, lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi đùa giỡn đối với bản cung, rất không thú vị”.
Hứa Nguyên một tay ôm ngực một tay vuốt cằm, đánh giá: “Thanh Diễm, nàng có biết không, người bị đâm trúng điểm yếu nhất, sẽ luôn giả bộ ra bình tĩnh để che giấu bản thân, hơn nữa còn làm ra một số động tác nhỏ theo bản năng”.
“Ví như uống nước, ví dụ như nhặt đồ, lại ví dụ như...”
“Thu đao vào vỏ?”.
Bạch Mộ Hi đứng ở bên cạnh, đôi mắt lóe lên, vừa vặn chen vào nói một câu.
Nhưng ngay sau đó, nàng cúi đầu trước ánh mắt lạnh lùng của Lý Thanh Diễm: “Là Mộ Hi lắm lời”.
Hứa Nguyên im lặng, ở trong lòng cho Tiểu Bạch một ngón tay cái, răn dạy: “Quả thật là lắm lời. Công chúa nhà ta không thèm làm những động tác nhỏ này. Nhất là vào thời điểm dị quỷ Thuế Phàm chuẩn bị đi tới lại thu đao vào vỏ”.
“Xoẹt!”
Xích đao lại ra khỏi vỏ, Lý Thanh Diễm cầm đao nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, ánh mắt có chút bất thiện.
Hứa Nguyên làm như không phát hiện ra chút nào, đưa tay ra ôn nhu vuốt ve gương mặt của nàng, kéo sợi tóc mai lòa xòa ra sau tai, nhẹ giọng cười nói: “Làm gì mà nghiêm túc như vậy, cũng không có người ngoài biết được. Một chút việc này thì cho dù hiện tại không phát hiện, nhưng ngày sau cũng giấu không nổi”.
Nói được một nửa.
“Trường Thiên”.
Thân hình Lý Thanh Diễm run rẩy, nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi nhếch lên: “Thủ đoạn đối phó với nữ nhân của ngươi, xem như bản cũng đã lĩnh giáo. Nếu như ngày sau không giấu được vậy thì hiện tại chúng ta nói chính sự trước đi”.
Nhìn thấy nụ cười chúm chím cong veo trên môi nàng, Hứa Nguyên cũng cong khóe môi lên.
Quả nhiên rất khó đối phó với nữ tử này.
Hứa Nguyên gật đầu, chỉ chỉ vào ngọc bội Huyết Thần: “Ta bảo nàng hủy diệt ngọc bội, là bởi vì dị quỷ Thuế Phàm cần nó mới có thể thoát được khốn”.
“Thoát khốn?”
Đôi mắt Lý Thanh Diễm lóe lên, hỏi: “Ý ngươi nói, con dị quỷ kia bị trận pháp vây khốn?”.
Hứa Nguyên gật đầu, cười nói: “Nơi này là địa cung mà những tông môn cỡ lớn thiết lập lên từ vạn năm trước để nghiên cứu dị quỷ, tất nhiên sẽ khoác lên một tầng xích chó cho chúng nó”.
“Thế nhưng thật đáng tiếc, tựa như kế hoạch mà chúng ta chuẩn bị luôn luôn chậm hơn một bước so với biến hóa. Vạn năm qua, hẳn là trong địa cung này cũng đã xảy ra rất nhiều biến cố. Địa cung nghiên cứu dị quỷ, bây giờ lại ngược lại, trở thành nơi dị quỷ nuôi nhốt nhân tộc”.
“Mà đến hôm nay, xích chó kia sắp bị tuột ra. Cho nên đối với con dị quỷ có linh trí kia thì địa thành cũng không cần thiết phải tồn tại”.
“Nuôi... Nhốt??”
Đôi mắt Bạch Mộ Hi tràn ngập vẻ sững sờ.
Hứa Nguyên rũ mắt xuống, tin tức trong kiếp trước kết hợp với tình báo trong kiếp này, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ từ trước khi xảy ra cái gọi là tai họa Huyết Sào kia, địa thành của các ngươi cũng đã bị con dị quỷ kia nuôi nhốt, dùng tôn giáo có tính chất sùng bái dị quỷ để khống chế tư tưởng của các ngươi, đồng thời đốt hết những công pháp tu hành có thể uy hiếp đến nó. Đây không phải là nuôi nhốt thì gọi là cái gì?”.
Ánh mắt Bạch Mộ Hi mơ hồ, thấp giọng thì thào: “Nhưng tại sao nó muốn nuôi nhốt chúng ta?”.
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn nàng, nói: “Phá bỏ cái xích chó mà Giám Thiên Các đã thiết lập cho nó phải cần đến thời gian. Nhưng loại sinh vật như dị quỷ này nếu không được ăn trong thời gian dài thì sẽ mất đi linh trí. Các ngươi là thức ăn của nó”.
Thân thể Bạch Mộ Hi run rẩy, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Vậy dùng cái ngọc bội Huyết Thần này, có thể khởi động cái ‘xích chó’ kia không?”
“Đừng nghĩ nữa”.
Hứa Nguyên lắc đầu, nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc bội kia, cười nói: “Thứ này có hai khối. Phỏng chừng là phải sử dụng cùng lúc mới có thể khởi động trận pháp. Mà một mảnh khác lại ở trên người của con dị quỷ kia”.
Lời còn chưa dứt, một giọng lạnh lùng ma mị từ trong màn sương máu truyền đến: “Nhân loại. Ngươi... tựa như rất hiểu bản tọa?”
Đột nhiên một giọng nữ khiến bầu không khí đột nhiên hạ xuống đến mức đóng băng.