Hứa Nguyên liếc Lý Thanh Diễm một cái, ánh mắt kiên quyết, thế nhưng vẫn ngay lập tức giải thích cho công chúa Vũ Nguyên vô cùng có chủ kiến này một câu: “Ta biết rằng con dị quỷ kia sẽ chạy tới nơi này rất nhanh”.
“Nơi này đã phát sinh chiến đấu kịch liệt như thế, sinh vật có linh trí đều biết được phải tới đây điều tra”.
“Ta đang chờ nó”.
Yên lặng trong giây lát, mắt phượng của Lý Thanh Diễm lóe lên: “Dùng bom nguyên tinh thì có thể làm át chủ bài, nhưng vạn nhất con dị quỷ linh trí kia triệu tập đám Thuế phàm còn lại đến đây chịu chết, vậy chúng ta...”.
“Nàng có thôi đi không?”
Lý Thanh Diễm sửng sốt: “Ngươi... nói cái gì?”.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiên ngang anh kiệt tuyệt mỹ của nàng, gằn từng chữ: “Ta, Hứa Trường Thiên, hỏi nàng, rốt cuộc có để yên hay không?”.
“Lúc trước biểu hiện không tệ, hiện tại tình hình gấp gáp, lại tái phát bệnh cũ đúng không?”.
Lý Thanh Diễm trầm mặc trong giây lát, giọng nói hơi nhu hòa một chút: “Trường Thiên, bản cung chỉ cho ngươi lời khuyên...”
“Con mẹ nó, chưa xong đúng không!!!”.
Hứa Nguyên không giữ được bình tĩnh, giọng nói cất cao: “Ta nói một câu, nàng đối lại một câu, rất thú vị đúng không?”.
“Hiện tại biến cố vượt ra khỏi kế hoạch, biết được tình huống nguy cấp thì cũng đừng nghi ngờ ta. Ta cũng muốn mỗi lần làm ra quyết định gì cũng sẽ giải thích cho nàng, nhưng bây giờ có thời gian để nói nhảm hay sao?”.
Lời vừa dứt, xung quanh không còn tiếng động, chỉ còn lại tiếng vang luẩn quẩn trong hang động yên tĩnh.
Bạch Mộ Hi nhìn vào Hứa Nguyên, lại nhìn vào nữ tử áo đỏ ở trước mặt, ánh mắt lóe lên, rất thức thời ngầm miệng không lên tiếng khuyên giải.
Nhìn nhau mấy hơi, Lý Thanh Diễm trầm mặc, rũ mắt xuống, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Bản cung đã biết, xin lỗi”.
Hứa Nguyên không để ý tới lời xin lỗi, để mặc nàng ở đó, nhìn về Bạch Mộ Hi, âm thanh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: “Mộ Hi, trả lời câu hỏi vừa rồi của ta”.
“Hả?”.
Bạch Mộ Hi hoàn hồn.
Hứa Nguyên cười nhẹ nhàng: “Tại sao phải từ bỏ tế sống?”
Tế sống rất tàn khốc. Nhưng việc này đối với cái địa thành tuyệt vọng này thì lại là hi vọng duy nhất để kéo dài hơi tàn.
Hắn không tin Bạch Mộ Hi sẽ tô vẽ lên mình một bộ mặt Thánh Mẫu.
“Bởi vì mấy năm sau, số lượng một ngàn người đi tế sống sẽ không thỏa mãn được Huyết Sào, đến lúc đó thì Gian Uyên khuếch tán ra sẽ không bị khống chế. Thay vì tiếp tục tế sống tiêu hao thực lực của địa thành, không bằng liều chết đánh cược một lần”.
Ánh mắt Bạch Mộ Hi có chút cô quạnh: “Tuy vậy... hiện tại nhận ra được những thứ này đều là Mộ Hi đơn phương tình nguyện”.
Hứa Nguyên sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ: “Nhưng mà không phải ngươi đã nói rằng các ngươi không thể xâm nhập được vào Huyết Sào hay sao?”.
Đôi mắt Bạch Mộ Hi lấp lóe, đưa tay kéo ngọc bội Huyết Thần ra, hạ giọng nói: “Thưa công tử, là nhờ ngọc bội Huyết Thần này”.
Hứa Nguyên nhìn chăm chú vào miếng ngọc bội, gật đầu: “Quả nhiên là thế, ta đoán miếng ngọc bội này không phải là vật truyền thừa của địa thành các ngươi?”.
Bạch Mộ Hi đạm mạc nói nhanh: “Đúng. Ngọc bội Huyết Thần này là do bảy năm trước Mộ Hị đi theo lễ ‘Tế tự’, vào thời điểm áp giáp lễ phẩm tế sống, ở một chỗ trong bóng tối ngẫu nhiên phát hiện được. Cũng là ở thời gian đó, nhờ thông qua nó mà phát hiện ra Gian Uyên đã tới điểm giới hạn”.
“Điểm giới hạn?”.
Hứa Nguyên híp mắt, hỏi: “Vậy hiện tại có phải cái Gian Uyên này đã qua điểm giới hạn đúng không?”.
Bạch Mộ Hi lắc đầu: “Chưa. Nhưng chắc hẳn là chuyện của một hai năm tới”.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Thanh Diễm, Hứa Nguyên đưa tay thân mật vuốt ve sợi tóc mai của nàng: “Tốt lắm. Bản công tử đã rõ được đại khái. Đưa ngọc bội cho ta”.
“Vâng”.
Bạch Mộ Hi không nghĩ ngợi chút nào, trực tiếp lấy ngọc bội xuống đưa cho Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhận lấy, tiện tay đưa cho công chúa quấn ngực.
“Cầm lấy”.
Lý Thanh Diễm im lặng tiếp nhận, không hỏi công dụng, cũng không hỏi nguyên nhân, đồng tử đỏ hồng cứ nhìn chăm chú vào Hứa Nguyên, chờ hắn lên tiếng.
Hứa Nguyên thấy vẻ mặt này của nàng, khẽ cười một tiếng: “Vừa rồi không phải là nàng hỏi là nếu con dị quỷ linh trí triệu tập đám Thuế Phàm còn lại để đến đây chịu chết thì chúng ta nên làm cái gì hay sao?”.
Lý Thanh Diễm vẫn không lên tiếng trả lời, cũng không lên tiếng hỏi lại, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, như là tự bế.
Hứa Nguyên ‘chậc chậc’ một tiếng, ánh mắt có phần buồn cười: “Này. Cho một chút phản ứng xem”.
Lý Thanh Diễm hít sâu một hơi, âm thanh rất nhỏ: “Làm sao bây giờ?”.
Hứa Nguyên chỉ vào ngọc bội Huyết Thần trong tay, lạnh nhạt nói: “Nói thẳng ra là muốn phá hủy nó”.
“Được”.
Lý Thanh Diễm gật đầu, vẫn không hỏi nguyên nhân.
Hứa Nguyên thấy vậy, đi tới gần Lý Thanh Diễm, nghiêng đầu quan sát ngũ quan lãnh đạm không tì vết của nàng ở khoảng cách gần, giơ tay chọc chọc vào vòng eo mảnh khảnh của nàng, cười hỏi:
“Này, không phải trước đây nàng chưa bị mắng tới một lần chứ? Bị quạt một trận như vậy đã hờn dỗi sao?”.