Quanh năm chinh chiến, đương nhiên nàng biết được quỷ vụ.
Sau một cuộc chiến tranh, thi thể ngàn vạn, nếu cứ để mặc kệ máu thịt chồng chất, tích lũy qua năm tháng sẽ sinh ra âm quỷ.
Âm quỷ hội tụ quá nhiều thì dần dần hình thành một mảng hắc vụ có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng.
Ở trong hắc vụ này, thậm chí có thể khiến cho một số quy tắc phát sinh thay đổi, có sáng nhưng không có bóng, có bóng nhưng không có hình, các loại hiện tượng quỷ quái phát sinh, cho dù trận đạo phát triển tới ngày nay cũng không có cách nào nghiên cứu thấu triệt.
Đó là Gian uyên của dị quỷ.
Trong lúc suy nghĩ, đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Diễm khẽ nhếch, giọng nói đầy nghiêm túc nhưng trong trẻo lạnh lùng: “Địa thành của các ngươi, có tin tức về gian uyên này hay không?”.
Ở trước ngược Bạch Mộ Hi, mảnh ngọc bội Huyết Thần tỏa ra hồng quang chói mắt xuyên thấu ra cả áo lụa mỏng mảnh, nói: “Hàng năm, tiết xuân phân, gian uyên này đều sẽ từ nơi sâu thẳm trong huyết sào tiếp tục khuếch tán ra ngoài. Nếu cứ mặc kệ nó như vậy thì nó sẽ không ngừng mà lan đến địa thành đá vôi, nhưng chỉ cần mang một nghìn người sống vào trong huyết vụ, sau mấy ngày thì sương mù này sẽ tự động tiêu tán rút đi”.
“Bản cung hỏi là, trong gian uyên này có gì?”.
Không khí bỗng nhiên an tĩnh.
Thấy Bạch Mộ Hi không lên tiếng, lông mày lá liễu của Lý Thanh Diễm khẽ nhăn lại, vừa cảnh giác bốn phía, vừa hỏi: “Địa thành của các ngươi, nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ thăm dò vào trong gian uyên này?”.
“Có thăm dò qua...”
Âm thanh của Bạch Mộ Hi có chút yếu ớt, giọng nói đạm mạc pha lẫn với khẩn trương bối rối: “Cường giả của địa thành chúng ta, trước khi sắp tới đại hạn thì đều sẽ tiến vào gian uyên thăm dò, nhưng chưa bao giờ có người đi vào trong đó mà còn sống trở về”.
“Hàiiii...”
Lý Thanh Diễm nghe thấy vậy, thở ra một hơi thật dài, cũng không trách móc Bạch Mộ Hi chút nào.
Địa thành có bộ dáng như thế nào thì nàng cũng đã thấy qua, cường giả đỉnh cao cũng chỉ là vị Bạch Mộ Hi có tu vi ngụy nhị phẩm này. Loại tu vi như thế này thì ngay cả Huyết Ma Quật cũng đi không xong, chứ không nói tới Huyết Sào với lại Gian Uyên.
Ngồi chờ chết không phải là phong cách của Lý Thanh Diễm, yên lặng trong chớp mắt, nàng hạ giọng phân phó đối với Bạch Mộ Hi: “Trước tiên bản cung thử đánh tan sương mù này. Ngươi phải bảo vệ Trường Thiên”.
Mới nói được một nửa, Lý Thanh Diễm dường như đột ngột nhớ ra cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn vào Hứa Nguyên đang cụp mắt trầm tư, ánh mắt lấp lóe quang mang: “Trường Thiên, ngươi biết gian uyên này sao?”.
“Biết”.
Hứa Nguyên thuận miệng đáp lời, thoát ra khỏi suy tư, nâng mắt lên, cười thản nhiên: “Gian uyên chính là đạo vực của dị quỷ”.
Nghe hắn trả lời lạnh nhạt như vậy, ánh mắt Lý Thanh Diễm giống như muốn giết người.
Tin tức quan trọng như vậy, người chết trôi này như vậy mà không chủ động nói ra, nhật định phải chờ nàng hỏi tới?
Hứa Nguyên quan sát đánh giá sương mù huyết sắc ở xung quanh, thuận miệng giải thích: “Nhưng mà gian uyên này cũng có phần bất đồng với đạo vực của Nhân Tộc chúng ta. Nó có thể kết nối được với dị quỷ khác cùng với thảm nấm đen, đạt được sự cộng hưởng rồi không ngừng khuếch tán”.
Nói đến đây, Hứa Nguyên thoáng dừng lại một chút, mỉm cười: “Tuy vậy thì dị quỷ không có linh trí thì không thể sử dụng được đạo vực. Nói cách khác, hiện tại chắc hẳn là dị quỷ ở chỗ sâu nhất trong huyết sào chạy tới”.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, tâm tình Lý Thanh Diễm cũng dần dần bình phục, hừ nhẹ một tiếng: “Hừ. Bản cung còn tưởng rằng ngươi chỉ biết biến tín nhiệm trở thành lo lắng”.
Hứa Nguyên đưa tay xoa xoa phía sau mái tóc dài của nàng, nụ cười rất tiêu sái: “Hiện tại ta là chủ soái của điện hạ, đương nhiên phải bình tĩnh một chút”.
“Cho nên, ngươi có phương pháp đối phó?”.
“Không có”.
Lý Thanh Diễm siết chặt cán đao, rung động kẽo kẹt.
“Ha ha. Chỉ đùa một chút mà thôi. Đương nhiên là có”.
Vừa dứt lời.
“Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!”
Bốn cái rương sắt cực kỳ nặng nề đập xuống mặt đất, đá vụn bắn ra tạo thành hình vòng cung dần dần nổi lên một đợt bụi bặm.
Thấy bốn cái rương sắt này, đồng tử Lý Thanh Diễm hơi co lại: “Trường Thiên, đây là...”
“Bốn cái rương bom nguyên tinh mà thôi”.
Hứa Nguyên quay lại, đôi mắt trừng trừng nhìn nàng mấy cái.
“Chủ tướng của một quân, sẽ không phải là chưa từng thấy qua một chút vậy tư này chứ?”.
Lý Thanh Diễm nhíu mày, ánh mắt đảo qua bốn phía: “Ngươi... hẳn là biết được uy lực của bốn rương này chứ?”.
Vừa rồi chỉ vẻn vẹn một cái rương, con Mặc Xà thuế phàm cảnh kia lập tức mất sức chiến đấu, nếu bốn rương cộng lại với nhau...
Hứa Nguyên đón lấy ánh mắt của nàng, lạnh nhạt cười nói: “Đàm phán mà thôi. Dù sao thì cũng phải bày cái lợi thế mình có thể đồng quy vu tận ra trước đã”.
Dứt lời, Hứa Nguyên lại ngoảnh mặt lại nhìn về Bạch Mộ Hi, cười khanh khách, hỏi: “Tiểu Bạch, hỏi ngươi một vấn đề, nếu ngươi đã không biết Gian uyên là cái vật gì, vậy thì tại sao ngươi muốn hủy bỏ tế tự, buông tha tế sống?”.
Lý Thanh Diễm cắt ngang lời Hứa Nguyên: “Hiện tại hẳn là không phải lúc nói những lời này”.
“Đừng ngắt lời ta”.