Hứa Nguyên cười cười gian xảo, nhiều lời về những thứ này cũng vô ích, ngày sau là biết được rồi, hỏi ngược lại: “Ma tinh Mặc Xà đâu?”.
Lý Thanh Diễm cũng không quá để ý tới ánh mắt ám muội của hắn, ngoái đầu nhìn lại vào trong hành lang hắc ám: “Còn chưa kịp đi lấy”.
“Lập tức đi qua”.
Hứa Nguyên không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức sán vào trước ngực Lý Thanh Diễm: “Chúng ta tạo ra động tĩnh lớn như vậy, rất có thể hấp dẫn dị quỷ ở phụ cận tới đây, phải nhanh chóng đi lấy rồi rời đi ngay”.
“Để cho bản cung ôm ngươi, hình như ngươi không có chút nào kháng cự”.
Lý Thanh Diễm liếc hắn một cái, ôm Hứa Nguyên theo kiểu ôm công chúa: “Ở trên người của ngươi, bản cung không nhìn thấy được nửa điểm lòng tự trọng của nam nhân”.
“Đại trượng phu co được giãn được”.
Hứa Nguyên vừa ôm lấy bờ vai mềm mại của nàng, vừa trả lời một cách châm biếm: “Đợi ta tu tới Nguyên Sơ, đến lúc đó điện hạ sẽ biết cái gì gọi là bản sắc nam nhi”.
“Mạnh miệng”.
Dứt lời, Lý Thanh Diễm đạp chân, Bạch Mộ Hi đuổi theo phía sau, ba người lập tức biến mất tại chỗ.
Mà chỉ sau mấy hơi thở khi ba người vừa biến mất, một cỗ sương mù màu máu quỷ dị từ sâu trong huyết sào nhanh chóng lan tràn tới, chỉ trong nháy mắt đã cắn nuốt bao trùm lên chỗ ba người vừa đứng...
Đứng ở lối ra của hành lang, Hứa Nguyên nhìn hang động nhân tạo khổng lồ trước mắt, tặc tặc lưỡi.
Tiền. Quả nhiên là thứ tốt.
Bom nguyên tinh hành thành một hang động có vết cắt cực kỳ bằng phẳng, nếu không có đợt sóng xung kích phá vỡ những tảng đá lớn rồi nhấc chúng lên bay loạn khắp vách tường, vậy hang động này gần như là một hình cầu hoàn mỹ.
Rất nhanh, ánh mắt của ba người đều tập trung ở đáy của huyệt động hình cầu.
Nơi đó, có một vệt cháy đen dài thườn thượt đang lẳng lặng nằm đó.
Dị quỷ Mặc Xà.
Giờ phút này nó đã không còn vẻ dữ tợn đáng sợ như vừa rồi, chỉ bất động nằm im ở trên mặt đất, thân rắn cứng cỏi có mùi khét cùng với tiếng ‘xèo xèo’ tỏa ra.
Mặc dù chính diện tiếp nhận quả bom nguyên tinh có đương lượng lớn như vậy, nó vẫn không hết.
Máu thịt cháy đen đang cố gắng sinh trưởng ra những mầm thịt mới.
Nhưng rất đáng tiếc, thảm nấm đen ở xung quanh đều trực tiếp hóa thành không khí sau vụ nổ khủng khiếp vừa rồi. Không có thảm nấm đen cung cấp, về cơ bản thì nó không có đầy đủ sinh mệnh lực để khôi phục thân thể.
Tuy vậy, giống như là bị dị quỷ Thuế Phàm này tác động, thảm nấm đen ở bốn phía của hang động bắt đầu chậm chạp nhu động chạy đến vị trí này.
Chỉ là tốc độ này cực kỳ chậm chạp, chậm đến mức không nhanh hơn được con kiến.
Ba người tung thân nhảy xuống, để mặc hai nữ tử che chắn trước người, Hứa Nguyên chậm rãi đi về phía con Mặc Xà kia.
Dường như cũng nhận ra có sinh vật sống tới gần, bãi cháy đen kia phát ra một tiếng rít dài yếu ớt làm cảnh cáo.
Nhìn thấy đối phương còn có thể lên tiếng, Hứa Nguyên lập tức để cho hai người dừng lại, bảo Lý Thanh Diễm dùng đao khí màu đỏ ẩn chứa đạo uẩn bổ thêm mấy nhát vào đầu Mặc Xà.
Cẩn thận một chút cũng không sao.
Ong!! Ong!! Ong!!
Từng vệt ánh sáng màu đỏ rực sáng lên lấp lóa trong hang động đen kịt, hơn mười ánh đao quét qua thân thể yếu ớt của Mặc Xà.
Mặc Xà cũng không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Thế nhưng dù là như vậy, ba người vẫn không tới gần.
Lý Thanh Diễm nâng lên tay ngọc, nhắm thẳng vào Mặc Xà, nguyên khí đỏ rực tuôn ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ, cách xa trăm thước nắm lấy thân thể Mặc Xà rồi nâng lên.
Sau đó, hai tay bóp một cái.
“Phụp phụp!!!”
Máu thịt văng ra khắp nơi, thân xác Mặc Xà lập tức hóa thành thịt vụn, mà ngay lập tức có một viên tinh thể đen như mực tỏa ra hào quang màu đen hiện ra, lơ lửng giữa không trung.
Lý Thanh Diễm giơ tay, ngoảnh đầu lại hỏi nhẹ nhàng: “Trường Thiên, ma tinh là cái này sao?”.
Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe: “Hẳn là thứ này”.
Nghe vậy, Lý Thanh Diễm cũng không hề do dự nữa, tay ngọc kéo lại, ma tinh lập tức được nguyên khí dẫn dắt đến lòng bàn tay của nàng.
Vừa vào đến tay đã cảm thấy ấm áp, cảm ứng thoáng qua liền phát hiện được sinh mệnh lực trong nó nồng đậm đến mức quỷ dị.
Đưa ma tinh cho Hứa Nguyên, thở ra một hơi thật dài, Lý Thanh Diễm mỉm cười: “Chúng ta đi...”.
“Công tử...”
Lời còn chưa dứt, Bạch Mộ Hi từ đầu tới cuối đứng yên lặng bên cạnh hai người lên tiếng cắt ngang Lý Thanh Diễm, giọng nói mang theo vẻ không thể tin nổi: “Gian uyên... Gian uyên của dị quỷ..”.
Lý Thanh Diễm hơi nhíu mày.
Hứa Nguyên cũng theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, sau đó đồng tử cũng đột ngột co rút lại.
Chỉ thấy, chẳng biết từ khi nào, màu đen kịt ở bốn phía vậy mà đã biến mất, thay vào đó là một đám sương mù huyết sắc vô cùng nồng đậm.
Nhìn thấy xung quanh đã phát sinh biến hóa một cách lặng lẽ, Lý Thanh Diễm lập tức rút bội đao ở bên hông ra, cầm đao nhìn ra xung quanh, thân đao tỏa ra hào quang sáng rực chiếu sáng bốn phía.
Ý hồn hoàn toàn bị trì trệ, sương mù máu máu này đậm đặc giống như đã ngưng thực, trong lúc cuồn cuộn sôi trào dường như có thể thấy được lờ mờ một vật không rõ hoạt động ở bên trong, dưới hào quang kia phản chiếu ra một mảnh đỏ tươi, toàn bộ hang động phảng phất giống như địa ngục trần gian.
Giọng nói của Lý Thanh Diễm rất nhẹ, mang theo cảnh giác: “Gian uyên là cái gì?”.
Hứa Nguyên lặng lẽ lùi ra sau hai nàng, đầu ngón tay xoa xoa nhẹ nhàng vào tu di giới, vừa suy tư trong lòng, vừa nhẹ giọng giải thích: “Âm quỷ hội tụ sẽ sinh ra quỷ vụ, mà Gian Uyên chính là quỷ vụ của dị quỷ”.
Nghe vậy, đôi mắt hồng rực như thủy tinh của Lý Thanh Diễm híp lại nhìn ra bốn phía, hơi siết chặt chuôi đao trong tay.