Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 642 - Chương 642 - Sao Lại Sốt Sắng Như Vậy?

Chương 642 - Sao lại sốt sắng như vậy?
Chương 642 - Sao lại sốt sắng như vậy?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên trong bóng tối truyền ra bước chân nhẹ nhàng êm ái.

Rất nhanh, một bóng hình đỏ rực xinh đẹp từ trong bóng tối đi ra.

Mặc dù trải qua chiến đấu kịch liệt như vừa rồi, thế nhưng y bào của nàng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không hề có tổn hại một chút nào.

Xem ra có được cái bộ giáp nấm hắc tử này thì hẳn là ngày sau rất khó gặp lại được cảnh tượng công chúa điện hạ mặc trang phục rách nát.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hứa Nguyên nghênh đón lấy ánh mắt của nàng.

Một đôi đồng tử lóe ra tia sáng màu đỏ, hai mắt khép hờ, Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau ở cùng một chỗ, giày sen đạp từng bước vững vàng, chỉ là chuôi xích đao kia trong tay tỏa ra hàn quang âm trầm.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như không có gì để nói cả.

Trong nháy mắt, Bạch Mộ Hi cũng rất hiểu chuyện, cúi ngay người xuống thả Hứa Nguyên ra: “Công tử, đã an toàn rồi”.

Dưới ánh mắt chăm chú của Lý Thanh Diễm, Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người vỗ vỗ vào áo bào: “Bản công tử đã nói rằng con Mặc Xà kia nhất định không thể sống nổi, bảo ngươi thả ta xuống, vậy mà cứ khư khư ôm lấy ta”.

Bạch Mộ Hi lập tức cúi đầu: “Công tử thứ tội, là Mộ Hi làm sai”.

Hứa Nguyên làm như không có chuyện gì, khoát khoát tay áo: “Niệm tình ngươi cũng là bận tâm đến an nguy của bản công tử, lần này không tính toán...”.

“Biểu diễn song ca cũng rất chuyên nghiệp”.

Ngay lúc nói chuyện, ánh mắt nhưng băng tuyết của Lý Thanh Diễm thoáng chốc tan biến, trong mắt phượng hiện lên ý cười: “Bản cung vẫn chưa nói gì, sao lại sốt sắng như vậy?”.

Trong lòng Hứa Nguyên trợn trắng mắt.

Hắn không hiểu được suy nghĩ của công chúa quấn ngực.

Nhìn như là ham muốn chiếm hữu rất mạnh, nhưng ở một vài góc độ nào đó lại có vẻ là không quá để ý.

Thu liễm tinh thần, tiến lên phía trước, Hứa Nguyên nhẹ giọng hỏi: “Sốt sáng cái gì?”.

Nói xong, Hứa Nguyên nhìn lướt qua Lý Thanh Diễm, ôn nhu hỏi: “Không bị thương chứ?”.

Hắn tất nhiên biết được Lý Thanh Diễm bị thương, hơn nữa không nhẹ, nhưng biết là một chuyện, hỏi ra đến miệng lại là một chuyện khác.

Phụ nữ đều cần được quan tâm.

Mắt phượng của Lý Thanh Diễm cong cong, xích đao trong tay múa ra một vài tia sáng lạnh, thu đao vào vỏ, động tác hiên ngang tiêu sai: “Kinh mạch có hao tổn chút ít, tuy nhiên cũng không quá nặng. Điều tức vài ngày là có thể khôi phục lại như lúc ban đầu”.

“Vẫn nên cẩn thận một chút, hiện tại nàng là hy vọng duy nhất của chúng ta”.

Hứa Nguyên đưa tay lên, thân mật lau đi vết máu trên khóe môi nàng, bàn tay còn lại lật ra, một bình ngọc xuất hiện trong tay hắn: “Đây là Tam Văn Hộ Lạc Đan, hẳn là có trợ giúp cho thương thế của nàng”.

Đôi mắt Lý Thanh Diễm lóe lên một tia kinh ngạc, cũng không có mở tay ra, khóe miệng mỉm cười nhìn vào hắn: “Tại sao bản cung lúc nào cũng cảm thấy trong tu di giới của ngươi cái gì cũng có??”.

Hứa Nguyên trợn mắt: “Tông môn tốn ba ngàn vạn để mua Vân Khí đạn, nhưng không đủ bạc, đa số là dùng các loại vật tư để chiết khấu. Những đồ vật nàng có thể nghĩ tới, nơi này của ta hẳn là đại bộ phận đều có”.

Nói xong, Hứa Nguyên cười hắc hắc: “Công chúa đại nhân, đôi khi, thứ tiền bạc thực sự có thể mua được mạng”.

“Đê tiện”.

Lý Thanh Diễm cười hừ hừ một tiếng, xòe tay ra trước mặt hắn: “Đi ra bên ngoài, bản cung sẽ trả lại cho ngươi”.

“Người một nhà còn nói trả với không trả cái gì. Nhưng mà nếu nàng nhất quyết trả, không bằng trả luôn bây giờ”.

Mặc Xà bị nổ chết, tâm tình Hứa Nguyên rất không tệ, vừa bông đùa vừa đặt bình ngọc vào lòng bàn tay của nàng.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên chú ý tới trong lòng bàn tay của nàng có vệt máu đỏ tươi.

Hơi nhíu mày, bắt lấy cố tay nàng, sau đó thuận thế kéo tay áo của nàng lên.

Cánh tay như ngó sen trắng nõn đập vào mắt, cùng với đó là một vết thương dữ tợn vô cùng đáng sợ, máu tươi không ngừng chảy dọc xuống từ cánh tay trắng nõn, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn Lý Thanh Diễm, cau mày nói: “Không phải nàng nói là chỉ bị hao tổn kinh mạch hay sao?”.

Lý Thanh Diễm nhìn vào ánh mắt quan tâm của hắn, cười cười: “Khí lực của Mặc Xà kia rất lớn, vì muốn làm giảm tốc độ truy kích của nó thì bản cung không thể không chống đỡ lại, gãy vài chỗ mà thôi, vết thương nhỏ!”.

“Bị gãy mấy chỗ?”.

Ánh mắt Hứa Nguyên nghiêm túc, cầm lấy cổ tay nàng nhẹ nhẹ lắc lư: “Đây mà cũng tính là vết thương nhỏ? Ở đây ta cũng có...”

“Không cần”.

Lý Thanh Diễm rút tay về, nói với giọng không thèm để ý: “Bản cung lấy võ nhập đạo. Mặc dù không bằng dị quỷ, nhưng năng lực khôi phục thân thể cũng rất mạnh. Đau đớn do vết thương này mang tới cũng không ảnh hưởng tới chiến lực bản cung, mà lại có thể làm cho bản cung càng thêm thanh tỉnh”.

Hứa Nguyên nghe nói như thế, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng trở nên có chút cổ quái.

Thanh tỉnh? Là phấn khích thì có.

Bình Luận (0)
Comment