Nghe vậy, Vương Thành biến sắc mặt, trừng mắt nhìn lão Lý một cái, chỉ vào mũi hắn: “Lý Vĩnh Lượng, ta cảnh cáo ngươi, nếu không phải quan hệ chúng ta hơi hơi tốt đẹp, hiện tại lão tử lập tức đấm ngươi”.
Dứt lời, oán niệm trên khuôn mặt Vương Thành lại trôi đi rất nhanh: “Thế nhưng Hầu gia mang quân theo tiếp tục xâm nhập truy sát Man Tộc, vậy để lại chúng ta ở cái thành rách này để làm gì nhỉ? Ngày nào cũng trông coi những kinh quan này, ngày nào cũng nhìn tuyết rơi, ngày nào cũng nhìn cái nơi chim không thèm ỉa này, ngay cả doanh kỹ cũng không có...”.
Đầu ngón tay lão Lý vẫn kẹp lấy điếu thuốc, mang theo ý cười: “Ai nói là không có doanh kỹ? Trong đám Man Nhân chờ thẩm vấn kia không phải là vẫn có nữ nhân hay sao? Ta nghe Bạch Giai Kỳ nói, trải nghiệm rất không tệ”.
Vương Thành sửng sốt, cơ bắp trên mặt mãnh liệt co giật.
Quanh năm hành quân, máu thịt nhìn đã quen, chân cụt tay cụt thấy bình thường, mỗi ngày nhảy nhảy múa múa cùng với tử vong, vậy nên trong lòng mọi người không ít thì nhiều cũng có chút biến thái.
Nhưng họ Bạch kia chơi được Man Tộc thì thật là choáng váng.
Lão Lý hít sâu một hơi thuốc, trong lúc nhả khói, đột ngột nói ra: “Việc này ngươi cũng đừng nói cho người khác. Chuyện này lão Bạch chỉ nói với một mình ta, nếu truyền ra ngoài, phỏng chừng hắn liều mạng với ta”.
“Yên tâm”.
Vương Thành hừ nhẹ một tiếng: “Mồm ta rất kín”.
Lão Lý xốc xốc lại đầu thắt lưng, rít nốt điếu thuốc trên tay: “Hai khúc bộ của chúng ta dẫn đầu công phá Thánh Thành Man Tộc, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ được thăng cấp. Ngươi cũng đừng càu nhàu nữa, dù sao cũng phải cho những huynh đệ khác một ít cơ hội lập công”.
“Suỵt!”
Vương Thành đột ngột ngắt lời lão Lý, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Trong sự nghi hoặc của lão Lý, Vương Thành rút bội đao bên hông ra.
“Phập” một tiếng, đao cắm xuống bên dưới. Lão Lý cau mày, hỏi: “Ngươi đang làm...”
“Tự mình xem đi”.
Ánh mắt Vương Thành nghiêm túc, nhìn vào bội đao cắm dưới tường thành.
Trên tường thành nhất thời rơi vào yên tĩnh, dưới cái nhìn chăm chú của hai người, bội đao sắc bén cắm trên mặt đất dần dần rung động.
Như là thiên quân vạn mã mang tới rung động, băng tuyết kết tinh trên tường thành bắt đầu rạn nứt, tuyết động dày nặng cũng ào ào rơi xuống, thân hình Vương Thành và lão Lý cũng xuất hiện lắc lư cùng với đại địa, thành lâu nơi hai người đang đứng cũng có vết nứt từ từ lan tràn.
Quay đầu nhìn lại vào trong thành, không ít nhà dân cũng sụp đổ cùng với chấn động này.
Sau mười hơi thở, tuyết đọng cùng với khói bụi của kiến trúc sụp đổ cũng dần tiêu tán, mọi thứ trở lại bình tĩnh.
Trên tường thành kiên cố, hai người nhìn nhau.
Vương Thành rút lấy bội đao, thu vào trong vỏ, thở ra một hơi, cười nói: “Ta còn tưởng rằng địch tập, kết quả hóa ra là địa long xoay người”.
Lão Lý liếc nhìn Vương Thành như trút được gánh nặng, sờ sờ mấy sợi râu dê trên cằm, nhếch nhếch khóe miệng: “Vương Thành, khi địa long xoay người sẽ tạo thành chấn động nguyên khí, nhưng loại chấn động này rất hỗn loạn mất trật tự...”
Nghe vậy, Vương Thành nhướng mày, nhắm mắt lại cảm ứng một lát, sau đó đôi mắt mở ra, ánh mắt có chút khó hiểu.
Quả thực có chấn động nguyên khí, nhưng cũng không phải là không có quy luật, mà là hiện ra một loại quy luật khuếch tán dần lên trên.
Rất yếu ớt, thậm chí nếu không cẩn thận cảm ứng cũng không có cách nào phát hiện chút nhỏ nhoi này, nhưng xác thực có tồn tại loại dao động này.
Lão Lý nhìn chằm chằm gió tuyết dưới thành, giọng nói ngưng trọng: “Dưới lòng đất này, hình như có thứ gì đó”.
Nói xong, hắn hưng phấn nhìn về phía Vương Thành: “Vương Thành, ngươi ở lại đây. Ta mang theo một trăm bạch giáp kỵ binh báo cáo việc này với Hầu gia”.
“Hả? Vì sao không phải là ta đi”.
“...”. Lão Lý.
Huyết Ma Quật.
Vầng sáng chói mắt tan hết, chấn động cũng rút đi, hết thảy quay về bình tĩnh, phía sau cũng không có tiếng gào thét rung trời của Mặc Xà.
Trong lúc trầm mặc, Bạch Mộ Hi cũng dừng bước chân, liếc mắt nhìn vị công tử đang gắt gao ôm chặt lấy mình, hơi do dự một chút nhưng cũng không lên tiếng nhắc nhở hắn.
Được công chúa Bạch Mộ Hi ôm lấy, Hứa Nguyên điều chỉnh tư thế của mình một chút, một tay bám vào vai thon của nàng, một tay luồn xuống dưới tay ôm vào lưng ngọc tinh tế uyển chuyển của nàng, rất tự nhiên mà tựa cằm lên đầu vai tinh tế còn lại của Bạch Mộ Hi.
Thân hình Bạch Mộ Hi khẽ run lên, cũng không phản kháng, mà thành thật đứng yên tại chỗ.
Xúc cảm ấm áp mềm mại xuyên thấu qua áo lụa mỏng manh của nữ nhân truyền tới, Hứa Nguyên có thể cảm thụ được nơi mềm mại trước ngực của nàng cũng đang biến dạng, cùng với mùi thơm ngát đến từ mái tóc của nàng.
Sở dĩ hắn không đi xuống, cũng không phải là đang hưởng thụ cảm giác này.
Sinh tử trước mặt, người bình thường có ai sẽ để ý đến những thứ này?
Mọi việc đều ưu tiên chuyện cấp bách, đây là hắn đang chờ tín hiệu của Lý Thanh Diễm.
Uy lực của một trăm hai mươi vạn lượng bạc tuy lớn đến kinh người, nhưng nếu vẫn không thể nổ chết được con dị quỷ Mặc Xà kia, bọn họ vẫn phải tiếp tục chạy trốn.
Đi xuống là tăng thêm độ số nguy hiểm, còn không bằng tiếp tục treo người ở đây.