Lý Thanh Diễm ở phía sau bọn họ, vừa đánh sập hai bên hành lang ngăn cản Mặc Xà truy kích, vừa chạy như điên vào sâu bên trong.
Kế hoạch luôn luôn không theo kịp biến hóa, chuyện ngoài ý muốn cuối cùng cũng đã xảy ra.
Kế hoạch ban đầu để săn giết Mặc Xà đã thất bại.
Lúc trước ở trong bí cảnh Quỳnh Hoa tông, Thiên Diễn có thể lấy cảnh giới Nguyên Sơ cứng đối cứng với Ngữ Sơ đầy vạch máu, còn chưa bàn tới chuyện khi đó Ngữ Sơ vẫn có thể vận dụng đạo vực loại kỹ năng lĩnh vực để nghiền ép đối thủ.
Hắn cho rằng công chúa quấn ngực có thể coi như là không sánh bằng Hứa Trường Ca kẻ áp bức tuyệt đối kia, nhưng tối thiểu cũng phải là cùng cấp bậc với thánh nữ ván giặt đồ, chỉ phải đối phó với một đầu dị quỷ trọng thương, lại còn không thể sử dụng được đạo vực, hơn nữa lại còn có nỏ trận văn phụ tá thì như vậy hẳn là đủ rồi.
Nhưng cuộc đời luôn tơi bời hơn cuộc sống, hiện thực tàn khốc hơn lý tưởng quá nhiều. Thể chất giữa người với người vẫn không thể đánh đồng mà vơ đũa cả nắm.
Mặc dù công chúa quấn ngực rất mạnh, nhưng vẫn không mạnh mẽ đến mức có thể vượt cấp mà chiến đấu như là Thiên Diễn.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên thở dài, truyền âm hỏi: “Mộ Hi, hắn là sắp tới địa phương kia rồi?”.
Bạch Mộ Hi nghe vậy thì thoáng do dự, trả lời: “Thưa công tử, hẳn là công chúa điện hạ chuẩn bị cho nổ...”
Lời còn chưa dứt.
“OÀNHHHH!!!”
Một tiếng ầm vang trời như thiên địa nổ tung mà tạo ra, trong hành lang tăm tối đột ngột bộc phát ra một vầng hào quang sáng chói, gần như có thể làm mù mắt người ta!
Bằng vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy vầng hào quang này bắt đầu khuếch tán, mặc dù nuốt chửng lấy Mặc Xà vào trong, nhưng vẫn tiếp tục khuếch không ngừng ra phía bên ngoài.
Dường như thời gian ngưng đọng lại giây phút này.
Trong mắt Hứa Nguyên lóe ra huyết quang, nhìn chằm chằm vào phía sau, bàn tay siết chặt.
Nỏ trận văn không được, Lý Thanh Diễm cũng không được, lão tử dùng một trăm hai mươi vạn lượng bạc mua bom nguyên tinh chẳng lẽ không nổ chết con chó nhà ngươi???
Trong khe núi to lớn, trong khí lạnh thấu xương, trong cả gió tuyết đầy trời, có một tòa thành đồ sộ im lìm đứng đó.
Trên tường thành, hai nam tử trung niên mặc bạch giáp tựa vào bên cạnh một đống băng lớn, câu được câu mất tán gẫu với nhau: “Lão Lý, ngươi nói xem khi nào thì chúng ta thăng chức đây”.
Lão Lý nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn sang, đưa tay vào túi trong của áo giáp lục lọi một lúc, lấy ra một hộp gỗ nhỏ, giơ lên trước mặt đối phương: “Vương Thành ngươi cũng đừng cằn nhằn, cả ngày cứ làu bàu như đàn bà, làm một điếu?”.
Vương Thành nhìn vào cái hộp gỗ kia, ánh mắt sáng ngời: “Ái chà, lão Lý, thứ này được phân phát không nhiều lắm, chúng ta đi ra ngoài đã hơn nửa năm, ngươi lại còn thứ tốt như vậy?”.
Nói xong, Vương Thành nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ, liếm liếm bờ môi bởi vì rét lạnh mà nứt nẻ: “Tiểu tử ngươi cứ lãng phí quân công như vậy?”.
“Làm sao có thể? Lão tử còn đang chờ đánh xong trận này để đổi quân công thăng lên chức nha tướng đây”.
Lão Lý cười hì hì, nếp nhăn mơ hồ chồng chất ở trên mặt, cười gian manh: “Thuốc lá này là do ngươi không có đường đi, trong khúc đội của chúng ta có nhiều người không hút thuốc, dùng một chút rượu thịt đến đổi là được rồi”.
Nói xong, mở hộp gỗ ra, lão Lý ném ra một điếu, tự mình đốt lên một điếu, sau đó ném que lửa xuống dưới tường thành.
Que diêm bốc cháy rơi dọc theo tường thành xuống đống băng tuyết, ánh lửa lờ mờ thắp sáng gió tuyết, lộ ra vô số thi thể của phụ nữ và trẻ em Man Tộc bị vứt chồng chất thành đống lớn dưới tường thành, ở trong trời tuyết khắc nghiệt bị đông lạnh thành từng khối băng quỷ dị.
Tuy vậy, đối với việc này thì hai người đều không cảm thấy lạ lẫm.
Bọn họ phải ở lại trong Thánh thành của Man Tộc, thi thể càng nhiều thì càng dễ sinh ra ôn dịch, bởi vậy cũng đành mang toàn bộ thi thể của Man Tộc rời ra khỏi ngoài thành, xây dựng kinh quan.
Khói thuốc hòa quyện cùng với hơi nóng tiêu tán rất nhanh, lão Lý nhìn chằm chằm vào kinh quan phía dưới, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Đúng rồi, Vương Thành, ta nhớ rõ trong sổ tay quân kỷ có viết, phàm là xây dựng kinh quan thì trước tiên đều cần phải xử lý thi thể”.
“Đúng. Bởi vì quá nhiều thi thể sẽ sản sinh ra quỷ vụ. Cơ mà ở trong tuyết nguyên thì không sao cả”.
Vương Thành tu luyện công pháp hệ hỏa, búng tay ‘ba’ một tiếng, ngọn lửa lập tức xuất hiện trên đầu ngón tay, châm lên điếu thuốc trên khóe miệng, cười nói: “Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Man Nhân, cho dù sinh ra quỷ vụ cũng là xui xẻo của bọn chúng”.
“Vốn dĩ bọn họ đã bị Hầu gia giết đến bảy tám phần, nếu lại còn phải xử lý quỷ vụ, phòng chừng đám người Man này trong vòng mấy trăm năm cũng không khôi phục lại được”.
Nói đến đây, miệng Vương Thành bập bập một tiếng, tham lam rít lấy hai hơi thuốc lá, lại bắt đầu cằn nhà cằn nhằn liên miên bất tận:
“Nhưng mà lão Lý này, ngươi nói xem, nếu đám Man Nhân này bị diệt vong toàn bộ, vậy về sau này chúng ta kiếm quân công như thế nào?”
Lão Lý cười ha hả, hỏi: “Lời này của ngươi, là muốn Hầu gia của chúng ta chơi cái trò nối giáo cho giặc hay sao?”.