Hứa Nguyên liếc qua xúc tu bên mặt, thở ra một hơi nhìn về phía Lạc Hi Nhiên, khóe môi mang theo một tia tiếu dung thổn thức:
"Nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của ngươi, thì ra dị quỷ cũng cần giao lưu cũng cần đồng bạn, vạn năm tuế nguyệt tựa hồ khiến ngươi rất khao khát một đồng loại."
Đôi mắt Lạc Hi Nhiên hơi rủ xuống, có vẻ hơi cô đơn:
"Đúng, bản tọa cần, cho nên Trường Thiên ngươi… "
Hứa Nguyên bỗng nhiên cười, nhìn chằm chằm một thân bướu thịt dữ tợn của nàng:
"Bản công tử đã nói, dung mạo ngươi quá xấu không phù hợp thẩm mỹ của ta, ta thế nhưng không nỡ để công chúa nhà ta, còn có tiểu bạch…."
Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp sinh trưởng bên trong bướu thịt của Lạc Hi Nhiên cũng mỉm cười:
"Vậy bản tọa trước tiên giết hai nàng?"
"Ngươi không giết được các nàng."
Thanh Ngữ kiếm đột ngột xuất hiện ở trong tay Hứa Nguyên, nghiêng kiếm nâng lên, phía trên lưỡi kiếm hiện ra hàn mang um tùm:
"Bản thể ngươi không ở đây, không phải là đối thủ của ta."
Lạc Hi Nhiên trầm thấp cười, lãnh diễm thanh thúy trở nên trầm thấp mà điên cuồng:
"Hứa Trường Thiên, ngươi thế nhưng chỉ là một giới Ngưng Hồn, sẽ không thật sự cho rằng có được nhục thể Thuế Phàm dị quỷ liền có thể chống lại bản tọa?"
Hứa Nguyên móc móc lỗ tai, trong mắt mang ý cười:
"Ngươi đừng vội kết luận, trước kia bản công tử có được một chút cơ duyên, có khả năng không giống Ngưng Hồn phổ thông lắm."
"Cái gì?"
"."
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, thanh âm quán chú nguyên khí vang vọng toàn bộ hang động, lạnh giọng nói:
"Lý Thanh Diễm, dẫn theo Bạch Mộ Hi lui lại!"
Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết bắt đầu vận chuyển.
Cùng lúc đó,
Một cỗ quỷ dị ba động lấy Hứa Nguyên làm trung tâm khuếch tán ra.
Vô số hoa anh đào bắt đầu bay xuống bên trong gian uyên, tiên nhạc trận trận vang lên.
Cộng hưởng đặc tính của Dị quỷ Đạo Vực, một biển hoa anh đào mờ mịt lấy Hứa Nguyên làm trung tâm mở ra.
"Đạo Vực? !"
Lạc Hi Nhiên nhìn hoa anh đào đột ngột bay xuống trước mắt, tựa hồ cũng ý thức được quỷ dị của Hứa Nguyên:
"Vì sao ngươi lại có được Đạo Vực? ! !"
Nam nhân ở trước mắt đang mượn nhờ dị quỷ đặc tính, mượn cộng hưởng của gian uyên đối với dị quỷ, thi triển Đạo Vực mà hắn có.
Thoại âm vừa rơi xuống, Lạc Hi Nhiên không còn lại bất kỳ chỗ trống nào.
Huyết nhục trong nháy mắt cuồn cuộn bao trùm trong động đá vôi bích, vô số xúc tu huyết nhục giống như ngọn thương bằng sắt kích xạ về phía Hứa Nguyên và mấy người Lý Thanh Diễm!
Đôi mắt đỏ không có tròng trắng mắt yêu dã của Hứa Nguyên tràn đầy sát ý bạo ngược, Thanh Ngữ kiếm cầm trong tay bắt đầu phát ra thanh âm vù vù.
Kiếm ảnh giống như vẩy mực hiện ra trong không khí, kiếm khí khuếch tán trong động!
Huyết Mặc Ngọc · Anh Lạc Thiên Vũ.
Vô số kiếm khí huyết mặc vung ra tứ phương trong động đá vôi to lớn hình tròn, huyết vụ trong gian uyên sền sệt đến mức giống như máu dưới kiếm kỹ thoáng chốc cuồn cuộn sôi trào.
Kiếm mang đến chỗ nào, ngàn vạn xúc tu cứng rắn dữ tợn bị cắt mở nát như bùn đến đó, huyết nhục chi bích bám vào phía trên vách trong bị kiếm khí mở ra, từng đạo vết kiếm thâm hậu điêu khắc ở trên thạch bích.
Từng cơn sóng kiếm kỹ kéo dài mấy giây, mà cũng vẻn vẹn trong mấy giây này, huyết nhục bao trùm toàn bộ động rộng rãi kia đều bị kiếm khí chẻ thành thịt nát, sau đó dọc theo vách trong nhỏ xuống dưới, dưới đáy động rộng rãi hình tròn lớn như vậy rất nhanh biến thành một cái ao chứa đầy huyết nhục.
Thể xác tạo thành từ bướu thịt của Lạc Hi Nhiên bị kiếm khí gọt đến khi chỉ còn sót lại một cái đầu.
Nhưng nàng cũng không giãy dụa, cứ như vậy lẳng lặng nằm phía trên ao thịt nhìn nam tử huyết y từng bước đi về phía mình.
Hoa anh đào hiện ra quang mang màu hồng không ngừng bay xuống, Hứa Nguyên đứng vững trước mặt Lạc Hi Nhiên.
Mũi kiếm Thanh Ngữ kiếm lóe ra hàn mang, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn nàng nói khẽ:
"Xem ra, ngươi đúng là không giết được hai người bọn họ."
"Ồ? Ngươi cảm thấy bản tọa thật sự không giết được?"
Vượt qua dự liệu của Hứa Nguyên, bị "Anh Lạc Thiên Vũ" cuốn qua mà Lạc Hi Nhiên cũng không bộc lộ chút yếu thế nào.
Thậm chí so sánh với kinh ngạc vừa mới rồi, trên đầu lâu hoa dung nguyệt mạo của Lạc Hi Nhiên ngược lại toát ra một vòng nghiền ngẫm:
"Mặc dù ngươi tựa hồ quả thật có chút đặc thù, nhưng vẫn không phải đối thủ của bản tọa."
Hứa Nguyên dùng mũi Thanh Ngữ kiếm chỉ chỉ huyết nhục bày ra bốn phía ở trên mặt đất nói khẽ:
"Nếu như thân thể ngươi có thể cứng rắn giống như miệng của ngươi, vậy bản công tử hẳn là không chém nổi ngươi."
"Thật sao?"
Một tiếng hỏi nhu hòa, đầu lâu xinh đẹp nằm nghiêng trong đống máu thịt bỗng nhiên nhìn về phía Hứa Nguyên nở nụ cười xinh đẹp.
Theo tiếu dung xẹt qua khóe môi nàng, một trận ba động quỷ dị truyền ra ngoài, lập tức tầng huyết nhục bày ra trên mặt đất trong động rộng rãi kia bỗng nhiên bắt đầu sôi trào, giống như sóng triều tụ về phía đầu lâu Lạc Hi Nhiên.
Thanh âm của nàng mang theo ý cười:
"Kiếm kĩ của ngươi rất cường đại, nhưng tựa hồ không đủ để đả thương được bản nguyên của bản tọa."
"."
Nhìn thấy một màn này, đôi mắt hẹp dài của Hứa Nguyên có chút nheo lại, Thanh Ngữ kiếm trong tay xẹt qua một đạo ngân quang mỹ lệ trên không trung, sau đó tra kiếm vào vỏ.