Mà trong chớp mắt tiếp theo, ngàn vạn kiếm khí vừa mới chôn xuống đột nhiên bộc phát.
Lấy đầu lâu Lạc Hi Nhiên làm trung tâm, kiếm ảnh huyết mặc tức thời bao phủ trong vòng mười trượng!
Mấy giây sau, kiếm ảnh tiêu tán, một cái hố thiết diện hình cầu chỉnh tề xuất hiện thình lình dưới đáy động rộng rãi, mà bên trong động rộng rãi cũng lại không còn khí tức Lạc Hi Nhiên, nhưng tiếng cười duyên lãnh diễm mà cao quý của Lạc Hi Nhiên kia lại quanh quẩn bên tai Hứa Nguyên:
"Hứa Trường Thiên, lực lượng của ngươi và ta đều là đồng nguyên, chúng ta tranh đấu sẽ chỉ tiêu hao mệnh nguyên bên trong huyết sào trống rỗng vạn năm này. Đợi ngươi thực sự trở thành đồng bạn của bản tọa, ngươi sẽ biết đây là lãng phí cỡ nào, bản tọa rất chờ mong lần gặp mặt tiếp theo với ngươi, a ha ha ha."
Thoại âm rơi xuống, huyết vụ gian uyên cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bắt đầu rút đi, ngoại trừ huyết nhục chi ao vẫn tồn tại như cũ trên mặt đất và ngàn vạn vết kiếm trên nội bích kia cho thấy tình hình chiến đấu kịch liệt vừa xảy ra, hết thảy trong động đá vôi đều quay lại yên lặng như trước.
"."
Ánh mắt Hứa Nguyên bình tĩnh nhìn một màn trước mắt này, cười nhẹ lắc đầu.
Đặt ở bên trong «Thương Nguyên», hiện tại hắn nên tính là vượt qua một giai đoạn của BOSS Lạc Hi Nhiên rồi?
Nghĩ đến đây,
Hứa Nguyên thõng đôi mắt xuống nhìn bàn tay của mình bị quỷ dị vằn bao trùm.
Lực lượng dị quỷ.
Lực lượng này rất cường đại, cường đại đến mức để một giới Ngưng Hồn như hắn có
thể tránh xoát một giai đoạn của Lạc Hi Nhiên.
Nhưng, đại giới thì sao?
Trong «Thương Nguyên», Hứa Nguyên có thể biết chính xác đến từng giây thời gian một viên ma tinh có thể ngăn chặn dị quỷ chi độc là bao lâu.
Nhưng hóa thành hiện thực, bây giờ hắn căn bản không biết ma tinh của Mặc xà Cơ Thiên có thể đè nén bản năng dị quỷ xuống bao lâu.
Một tuần? Nửa tuần? Hay là ngắn hơn?
Còn có, năng lực áp chế của ma tinh có thể theo lực lượng hắn sử dụng mà rút ngắn hay không? Có thể bởi vì liên hệ giữa hắn và gian uyên mà rút ngắn hay không ?
Những điều này hắn cũng không biết.
Nghĩ đến chuyện này, trong con mắt tinh hồng của Hứa Nguyên lóe lên một vòng che lấp nồng đậm đến mức tan không ra.
".... Công tử?"
Trong khi suy nghĩ lan tràn, một tiếng gọi cách đó không xa từ phía sau hắn truyền đến:
"Ngài… ngài không sao chứ?"
Không cần quay đầu, giờ phút này Hứa Nguyên đã có thể cảm ứng được bất an trên mặt hai nữ tử bên kia.
Công chúa quấn ngực đã từng có câu nói rất hay, một chủ soái chân chính là người có thể để cho người khác khi nhìn thấy hắn trong một chớp mắt sẽ hóa tất cả lo lắng thành tín nhiệm.
Đảo đôi mắt, Hứa Nguyên thu liễm tất cả bất an và che lấp trong đáy mắt, nhếch miệng cười một tiếng, cầm theo Thanh Ngữ kiếm đi về phía hai nữ tử, bộ dạng cà lơ phất phơ cười nói:
"Bản công tử có thể có chuyện gì chứ?"
Lý Thanh Diễm siết chặt hồng đao, nhìn làn da trải rộng vết rằn, bên trong đôi mắt đã không tròng trắng mắt của huyết y nam tử, trong mắt có chút phức tạp:
"Ngươi thật sự biến thành dị quỷ rồi?"
"Ta?"
Hứa Nguyên nâng một ngón tay chỉ chỉ chính mình, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm công chúa quấn ngực kia:
"Ngươi đoán xem?"
"Bản cung không nói đùa với ngươi!"
Thanh âm Lý Thanh Diễm hơi mãnh liệt.
"."
Hứa Nguyên chép miệng, dưới chân lập tức bỗng nhiên đạp mạnh.
Huyết nhục trên mặt đất còn chưa tóe lên, thân hình của hắn đã đi tới sau lưng Lý Thanh Diễm.
Gió mát thổi tung mái tóc dài của nàng, Hứa Nguyên đưa lưng về phía nàng khóe môi mỉm cười:
"Nếu như Hứa Trường Thiên ta triệt để thành dị quỷ, Thanh Diễm ngươi có muốn tới giúp ta hay không a? Lạc Hi Nhiên kia quá xấu… "
"Bá —— "
Đao mang mang theo ánh lửa đột ngột xẹt qua một nửa vòng tròn mỹ lệ trong động đá vôi đen như mực.
Trong mắt Hứa Nguyên lóe lên một vòng buồn cười, trong tay hơi giương Thanh Ngữ kiếm không ra khỏi vỏ lên.
"Đãng —— "
Một tiếng vang giòn, đao thế bị ngừng lại, thân đao mang theo ánh lửa bởi vì đấu sức mà hơi run rẩy, nhưng kiếm vỏ trong tay Hứa Nguyên không lùi ra phía sau dù chỉ là mảy may.
Tay Hứa Nguyên hơi dùng sức đẩy thân đao ra, chậm rãi xoay người qua cổ quái hỏi:
"Ngươi đây là muốn làm gì?"
Lý Thanh Diễm thu đao vào vỏ, liếc qua hắn thấp giọng nói:
"Bản cung vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái."
"Kỳ quái cái gì?"
Hứa Nguyên hỏi.
Lý Thanh Diễm nhìn ngàn vạn vết kiếm trên vách trong động đá vôi:
"Vì sao ngươi lựa chọn để cho mình ăn vào viên ma tinh kia trở thành dị quỷ mà không phải bản cung, hiện tại xem ra ngươi cảm thấy mình ăn vào chiến lực sẽ càng mạnh."
Hứa Nguyên bỗng nhiên trầm mặc rủ đôi mắt xuống, trên mặt hiển hiện một vòng phức tạp vừa đúng:
"Không đúng, ta là không muốn để cho ngươi đi mạo hiểm, không thể có tính khống chế với dị quỷ hóa quá cao."
"."
Đôi mắt Lý Thanh Diễm sững sờ, mấp máy môi, khóe môi lập tức giật giật tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng.