Thân hình khổng lồ của Man Vương giống như Ma Thần hàng thế, quanh thân
bộc phát nguyên khí cường đại màu u lam xuyên qua địa tầng.
Nắm đấm mang theo mũi xương đập vào phía trên mặt kính huyết sắc trong chớp mắt, cự lực khổng lồ thuận thế ép xuống, thảm vi khuẩn dưới chân Hứa Nguyên thoáng chốc trở thành cỏ bùn, hơn mười trượng mặt đá cứng rắn phía dưới trong nháy mắt sụp xuống.
Thoáng chốc huyết kính ngưng tụ trước người Hứa Nguyên bắt đầu xuất hiện vết rách.
Nhưng nguyên khí huyết sắc tán dật quanh thân Hứa Nguyên trước khi vỡ vụn liền ngưng kết phát triển từng tầng từng tầng mới hiện ra huyết kính quang mang yêu dã, ngăn cản một quyền kinh thiên của Man Vương.
U lam và huyết mang xen lẫn.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, một quyền xen lẫn nguyên khí giống như nước biển vô tận, năm tầng mặt kính trong suốt hiện ra huyết quang yêu dã tầng tầng vỡ vụn.
Quyền phong không giảm đập tới phía Hứa Nguyên.
Mà cũng trong lúc này,
Một cái “Loa Tuyền Cốt” cự đại ngưng kết trên đỉnh đầu hai người, đầu nhọn của xoắc ốc nhắm ngay Man Vương hiện ra huyết quang tịch mịch khiến cho người ta không rét mà run, mũi kiếm Thanh Ngữ mà Hứa Nguyên đang cầm bắt đầu hiện lên một tầng huyết hắc sơn thủy.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyên đối mặt với loại cường giả cấp bậc này, bản năng của thân thể thậm chí lấn át chiến đấu tố dưỡng của bản thân hắn.
"Trường Thiên, đừng đón đỡ!"
Một tiếng truyền âm mang theo vẻ lo lắng đột ngột vang lên bên tai Hứa Nguyên.
Mặc dù chỉ trong một chớp mắt, Lý Thanh Diễm cũng đã kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Nguyên nghe được nhắc nhở của Lý Thanh Diễm nhưng hắn không tránh, chí ít không hoàn toàn tránh.
Loa Tuyền Cốt huyết sắc to lớn xoay tròn kích xạ đâm xuống, Mặc Vũ kiếm từ mũi kiếm Thanh Ngữ cũng huy sái mà ra bổ về phía Man Vương kia bị chất sừng cứng rắn bao trùm bên cạnh sườn, mà một quyền của Man Vương cũng đánh trúng vào vai phải của hắn.
Thời gian ngay thời khắc này ngưng kết lại.
Trong chớp mắt tiếp theo Nguyên khí va chạm cơ hồ bao phủ toàn bộ đường hành lang, thời không dường như đang run rẩy, không khí cũng bị vô tình xé rách.
Lấy Hứa Nguyên và Man Vương làm trung tâm, gió lốc nhấc lên, trong vòng phạm vi một trăm trượng đường hành lang bị uy năng to lớn phá vỡ nát, cự thạch ở giữa không trung lăn xuống liền bị năng lượng loạn lưu khuấy động đánh thành bột mịn.
"."
Trong lúc nguyên khí loạn lưu khuấy động, Lý Thanh Diễm kéo cổ áo Bạch Mộ Hi cấp tốc lui lại, một đôi mắt đỏ gắt gao nhìn chằm chằm trung tâm chiến đấu.
Tranh đấu mười mấy năm nàng rất rõ ràng chiến lực Man Vương. Trong loại tầng cấp chiến đấu này, bây giờ thực lực của nàng mặc dù có thể hỗ trợ lược trận, nhưng tương tự chỉ cần hơi không chú ý nàng sẽ trở thành sơ hở của Hứa Nguyên.
Sau trận đá vụn bích bị chấn động vỡ nát rơi xuống làm bốc lên một trận sương mù bao trùm toàn bộ đường hành lang, nhưng sau một khắc gió lốc rít gào quét qua liền quét sạch những bụi mù này về phía hai đầu đường hành lang.
Bên trong tầm mắt của Lý Thanh Diễm, đường hành lang xung quanh nàng đã hoàn toàn bị phá hư, đá vụn tạp nhạp bày ra đầy đất.
Cây Loa Tuyền Cốt huyết sắc hơn một trượng kia đâm chính giữa ngực Man Vương, thế năng cường đại đẩy hắn lùi ra sau mấy chục trượng.
Mà Hứa Nguyên sau khi tiếp nhận một quyền kia của Man Vương vẫn đứng nguyên chỗ.
Trong nguyên khí chấn động, hết thảy tạm thời bình tĩnh lại.
Hứa Nguyên tay phải cầm theo Thanh Ngữ kiếm, nhìn thân ảnh cường tráng cách đó hơn mười trượng.
Loa Tuyền Cốt mặc dù đâm xuyên qua lớp biểu bì cứng rắn ở ngực Man Vương nhưng lại không phải là rất sâu, thứ sâu hơn hẳn là vết thương do Huyết Mặc Ngọc · Viên Vũ của hắn tạo thành bên cạnh sườn Man Vương.
Lớp biểu bì nơi đó đã bị mở ra toàn bộ, vết thương sâu đến mức đủ thấy xương, máu đen vẫn còn đang chảy ra.
Nhưng Hứa Nguyên không nhìn thấy bất kỳ bối rối nào từ trên mặt Man Vương, cánh tay cụt mạnh mẽ bỗng nhiên dùng sức cầm Huyết Tủy Cốt Thứ.
"Két nha."
Cốt Thứ hơn một trượng đâm vào bộ ngực hắn trực tiếp biến thành từng hạt từng hạt huyết mang tiêu tán ở trong không khí.
Cặp con ngươi u lam kia của Man Vương không chứa bất kỳ tâm tình gì nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, không tiếp tục động thủ, thanh âm nặng nề trầm thấp mang theo một chút ngưng trọng:
"Bản vương thật không nghĩ tới các ngươi cũng truyền tống đến chỗ địa cung này, càng không nghĩ tới Hứa Trường Thiên ngươi thế mà lại biến thành dị quỷ?"
"."
Hứa Nguyên không nói tiếp, tròng mắt liếc qua cánh tay trái dưới tay áo huyết sắc đang nhanh chóng sinh trưởng.
Hắn sở dĩ còn đứng tại chỗ cũng không phải là vì chiếm thế thượng phong trong trận đối bính vừa rồi mà là bởi vì uy lực một quyền kia của Man Vương quá lớn, trong nháy mắt đã đánh cho toàn bộ cánh tay trái hắn hầu như không còn.
Hắn, căn bản không có cơ hội bay ngược ra ngoài.