Nhưng không thể không nói, chất lượng bộ y phục Huyết Ngọc Lưu Ly này thật tốt. Cánh tay phía dưới cũng bị mất thế mà y phục này vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại.
Mà trong lúc suy tư ngắn ngủi này, sau một trận âm thanh huyết nhục sinh trưởng "Lộc cộc lộc cộc", Hứa Nguyên thậm chí không cần thôi động, thân thể dị quỷ đã tự động phục hồi cánh tay trái của hắn như cũ.
Ngẩng lên nhìn một chút, bàn tay nắm thành quyền huy động hai lần, không có chút cảm giác dị vật nào.
Thân thể dị quỷ thật sự kinh khủng như vậy.
Bình tĩnh ngước mắt, nguyên khí huyết sắc quanh thân Hứa Nguyên khuếch tán, vài gốc Loa Tuyền Cốt huyết sắc dài hơn một trượng thoáng ngưng kết, nhìn Man Vương trong bóng tối đằng xa cười nói:
"Đúng, vì lực lượng, ta tạm thời biến thành dị quỷ chi thân."
Dừng lại trong chớp mắt Hứa Nguyên lại nhẹ giọng cười nói:
"Nhưng ngươi cũng đừng khẩn trương, trong thời gian ngắn ta hẳn là vẫn còn có thể duy trì được ý thức nhân loại."
Đôi mắt màu u lam trong bóng tối híp híp, thanh tuyến Man Vương trầm thấp:
"Ngươi là dị quỷ hay là nhân loại đối với bản vương có liên quan gì?"
Hứa Nguyên gọn gàng linh hoạt:
"Bởi vì ta cảm thấy chúng ta có thể hợp tác."
Nghe vậy, quanh thân Man Vương thoáng chốc tản ra một cỗ sát ý nồng đậm đến mức giống như thực chất, khóe môi giật giật tựa hồ đang mỉm cười:
"Hợp tác? Công tử tướng phủ Đại Viêm ngươi lại muốn hợp tác với bản vương?"
Nói xong, thân ảnh cường tráng cao mấy mét phía xa chậm rãi đi về phía Hứa Nguyên.
Trong dũng đạo đen nhánh, nguyên khí u lam vờn quanh làm nổi bật lên Man Vương giống như ác quỷ leo ra từ Địa Ngục:
"Hứa Trường Thiên, bản vương thừa nhận ngươi bây giờ rất mạnh, mặc dù không biết vì sao một giới Ngưng Hồn như ngươi lại có thể thích ứng thực lực Thuế Phàm này, nhưng chỉ cần ngươi không thể nắm giữ "Ý" thì coi như ngươi là dị quỷ, cũng không thể nào là đối thủ của bản vương."
Trong khi nói chuyện, vết thương sâu tới xương bên cạnh sườn Man Vương kia dưới nguyên khí màu u lam vờn quanh bắt đầu nhanh chóng trừ khử, trong khoảnh khắc liền khôi phục như lúc ban đầu.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên bỗng nhiên hiểu ra một vài sự tình.
Vậy "Ý" trong miệng cữu cữu và Hứa Trường Ca muốn nói khộng chỉ là uy áp cái nhìn có thể giết người, nó còn là thứ cao giai tu giả không cách nào tự lành được.
Trách không được lúc trước Lạc Hi Nhiên ăn một đòn "Anh lạc thiên múa" của hắn còn có thể tràn đầy tự tin nói hắn căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Bởi vì hắn không nắm giữ "Ý", căn bản không có cách nào làm bị thương bản nguyên của nàng.
Trong lúc suy tư, Man Vương đã đi tới hơn mười trượng nhìn chằm chằm Hứa Nguyên nói từng chữ:
"Hiện tại kiên nhẫn ta có hạn, ngươi tốt nhất nói nhanh lên, lần này ngươi muốn cùng với bản vương hợp tác chuyện gì?"
Hứa Nguyên cũng không nói nhảm:
"Ta, có thể mang ngươi ra ngoài."
"."
Trầm mặc trong chớp mắt, nắm đấm trên tay Man Vương bỗng nhiên nắm chặt, không khí dường như đang chấn động:
"Mang bản vương ra ngoài? Ngươi biết nơi này là chỗ nào?"
Khí thế quanh thân Hứa Nguyên cũng bắt đầu kéo lên, Thanh Ngữ kiếm trong tay phát ra một trận vù vù, nói từng chữ:
"Tướng phủ ta có tình báo chỗ dị quỷ địa cung này."
Man Vương nghe nói như thế bỗng nhiên nhếch miệng cười:
"Cũng giống như hồ ly kia nói, đến một bước này ngươi thế mà còn nói muốn hợp tác với bản vương? !"
Hồ ly?
Nam Cẩm Khê?
Hứa Nguyên hơi sững sờ, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, hỏi:
"Nam Cẩm Khê cũng tiến vào địa cung này?"
"."
Nghe nói như thế, Man Vương bỗng nhiên dừng bước chân, một đôi đồng tử mang theo ý cười điên cuồng, lấy ra một Bạch Hồ bị lột da trong trữ vật giới trên tay tiện tay ném xuống đất bốc lên một trận tro bụi:
"Đúng, Nhưng vị thủ hạ này của ngươi đã bị bản vương giết rồi."
Tứ chi vỡ nát, đầu lâu bị lộ ra một cái hố, yêu đan đã bị lấy ra, Bạch Hồ dài ba thước này đã không có bất luận sinh cơ gì.
Chết rồi.
"."
Trong chớp mắt Hứa Nguyên nhìn thấy thi thể Bạch Hồ này trong lòng trầm xuống.
Hắn không quan tâm Nam Cẩm Khê chết, Man Vương cơ hồ là cường đại đến mức nghiền ép đối với Nam Cẩm Khê, nếu như Phúc Nguyên của nàng cũng thấp đến mức có thể đi vào địa cung lại còn gặp phải Man Vương, bị giết chết là chuyện tất nhiên.
Nhưng trước khi nàng chết đại khái đã thiết kế cho Man Vương tin tưởng vào một vài thứ không tồn tại.
Phụ nữ trẻ em tộc nhân của mình đã trực diện binh phong Thần Võ thành hầu của Đại Viêm, mấy chục vạn đại quân bản tộc lại đang bị nhốt trong cảnh nội địch quốc sắp quyết chiến.
Trong loại quan đầu khẩn yếu này, hắn là hi vọng lớn nhất của tộc nhân vậy mà lại bị tính kế truyền tống đến bên trong địa cung không biết là nơi nào này. Thầm nghĩ Man Vương vội vàng muốn đi ra ngoài không cần nói cũng biết.
Điểm này Hứa Nguyên hắn có thể nghĩ đến tất nhiên Nam Cẩm Khê cũng có thể, Hứa Nguyên thậm chí có thể đoán được hồ ly này sẽ giội nước bẩn như thế nào.
Chỉ cần Nam Cẩm Khê và Man Vương chạm mặt, đại khái sẽ suy đoán lúc Côn Ngô Kính vỡ vụn truyền tống cũng sẽ đưa cả Hứa Nguyên hắn và Lý Thanh Diễm cùng nhau đến nơi đây.
Nàng không cần nói quá rõ ràng, trong tình huống không đủ tình báo càng nhiều lời càng sai nhiều.
Chỉ cần để Man Vương tin tưởng một điểm, lúc trước bọn hắn truyền tống đến bên trong đại doanh Man tộc chỉ là một trận khổ nhục kế, khổ nhục kế để cho Man Vương là người duy nhất có khả năng mang đến biến số biến mất trước khi quyết chiến. Bất kể cả rủi ro nếu bốn người truyền tống Côn Ngô kính sẽ dẫn đến khả năng quân trận chi lực của Lý Thanh Diễm bị chặt đứt.