Mà bây giờ sự thật bày ở trước mặt Man Vương cũng đều là bằng chứng cho mấy hoang ngôn mà Nam Cẩm Khê dùng sinh mệnh để chế tạo ra.
Nếu không phải khổ nhục kế, Hứa Trường Thiên ngươi làm sao lại biết chỗ địa cung này ra ngoài như thế nào?
Nếu không phải khổ nhục kế, bên người Hứa Trường Thiên ngươi tại sao lại có thêm một nữ nhân xa lạ?
Nếu không phải khổ nhục kế, Hứa Trường Thiên ngươi tại sao có thể trong không đến một tuần thu hoạch được dị quỷ chi lực có thể địch nổi với Man Vương hắn, lại còn duy trì ý thức nhân loại?
Bùn đất dính vào đũng quần, không phải phân cũng thành phân.
"."
Trong trầm mặc, liếm liếm khóe môi, Hứa Nguyên câu lên một đường cong cổ quái, nhìn Man Vương nhẹ giọng hỏi:
"Cho nên, bây giờ ngươi cho là lúc trước chúng ta truyền tống tới đại doanh của ngươi thật ra chỉ là một trận khổ nhục kế?"
Man Vương nghe vậy hít sâu một hơi, cơ bắp đều đang run rẩy lạnh giọng cười nói:
"Ngươi muốn giải thích như thế nào? Dùng thân phận cao quý của ngươi và Vũ Nguyên ở Đại Viêm để nói cho bản vương rằng mệnh không xứng để các ngươi mạo hiểm?"
"Trên lý luận mà nói, ngươi hẳn là nói đúng rồi."
Hứa Nguyên lắc đầu, thanh âm rất chân thành:
"Đứng trên góc độ toàn bộ Đại Viêm và lý trí tuyệt đối, dùng một lần mạo hiểm của ta và Thanh Diễm để loại trừ biến số duy nhất trong quyết chiến là ngươi, cam đoan chu toàn cho ba mươi vạn tinh nhuệ triều đình Đại Viêm và ba châu Bắc cảnh, chuyện này hoàn toàn là một giao dịch có lời."
Man Vương nghe vậy nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, nguyên khí màu u lam quanh thân chấn động tùy thời đều chuẩn bị động thủ:
"Cho nên, ngươi còn có cái gì muốn nói sao?"
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, nghiêng đôi mắt nhìn về phía Lý Thanh Diễm, ngữ khí không cho cự tuyệt ra lệnh:
"Thanh Diễm, các ngươi rời đi trước."
Dứt lời, Hứa Nguyên lại lần nữa ngoái nhìn về phía Man Vương:
"Ngươi gọi là Xi Man đúng không?"
Ánh mắt Man Vương ngưng tụ:
"Ngươi vậy mà lại biết tên thật bản vương?"
Nghe câu "Bản cung ở động rộng rãi chờ ngươi" truyền vào trong tai cùng với tiếng bước chân dần dần xa, Hứa Nguyên mỉm cười truyền âm nói với Man Vương:
"Nơi phát ra tình báo cho Tướng Quốc phủ ta so với trong tưởng tượng của ngươi mạnh hơn rất nhiều, ta chẳng những biết tên thật của Man Vương ngươi, hơn nữa còn biết phía trên địa cung này hẳn là Thánh Thành của Man tộc các ngươi.”
"A, nhìn ánh mắt này của ngươi giống như không tin, vậy Hứa Trường Thiên ta liền nói rõ đi, cái gọi là Thánh Thành của các ngươi nằm ở hẻm núi Thiên Quỷ. Đương nhiên hẻm núi Thiên Quỷ là cách xưng hô của Đại Viêm chúng ta, Man tộc các ngươi gọi thế nào ta không quá rõ ràng, nhưng tóm lại là trong hạp cốc, ta nói hẳn là không sai a?"
"."
Man Vương nghe nói như thế hô hấp bỗng nhiên trì trệ.
Hắn nghĩ tới tiếp tục lên phía bắc xâm nhập Vũ Thành Hầu, nếu như Thánh Thành bại lộ Hứa Nguyên cầm Thanh Ngữ kiếm đi về phía Man Vương, vừa đi vừa chậm rãi nói:
"Ngươi cũng đừng quá khẩn trương, mâu thuẫn trong Đại Viêm hoàng triều ta chẳng những có triều đình và tông môn, còn có Hoàng tộc và tướng phủ, Vũ Thành Hầu trung thành với phái bảo hoàng nên tin tức này hắn cũng không biết, bây giờ chúng ta tiến vào địa cung này đã gần đến một tuần, có lẽ đại quân Man tộc đã khó giữ được nhưng Thánh Thành hẳn là còn có thể cứu."
"Ngươi cảm thấy bản vương sẽ tin ngươi."
"Tin hay không tùy ngươi."
Hứa Nguyên ngắt lời hắn, Thanh Ngữ kiếm trong tay nhẹ nhàng tới lui, mũi kiếm nổi lên huyết mặc xẹt qua từng đạo đường cong duyên dáng trong không khí:
"Xi Man, ta rất rõ ràng dạng người giống ngươi và Thanh Diễm, có lúc chỉ cần nhận định một việc thì sẽ không nghe những người khác nói thế nào, vậy đại khái xem như tố dưỡng vốn có hoặc là nói phẩm chất của một vị chủ soái ưu tú, ngươi nếu như đã nhận định lần truyền tống này là do chúng ta dùng khổ nhục kế, cho nên ta cũng sẽ không nhiều nữa." Nói đến đây, Hứa Nguyên chạy tới Xi Man trước mặt đứng vững, ngẩng đầu nhìn về phía dị vương Man tộc cao hơn hắn gấp đôi này:
"Bản công tử sẽ hỏi ngươi một lần, ngươi muốn đi ra ngoài sao?"
Bên trong địa quật đá vụn khắp nơi trên mặt đất nhất thời yên tĩnh, nhưng cũng chỉ là nhất thời.
Đối với loại người như Man Vương mà nói, chỉ cần tập hợp đủ tin tức, quyết đoán chỉ trong chớp mắt.
Hứa Nguyên dứt lời,
Chất sừng như giáp trụ trên lồng ngực Xi Man hơi chập trùng, sau đó lập tức dùng tiếng Đại Viêm không lưu loát phun ra bốn chữ:
"Có thể hợp tác."
Nghe được trả lời chắc chắn này, khóe môi Hứa Nguyên vừa mới nhấc lên một vòng ý cười liền nhẹ "Tê" một tiếng, nhìn chằm chằm cặp con ngươi u lam của Man Vương, híp mắt mang ý cười:
"Nếu đã muốn hợp tác, có thể trước tiên tản đi man văn trên người ngươi hay không?"
Thời khắc Man tộc trưởng thành, trên người bọn hắn sẽ sinh ra lớp đường vân tuyên khắc trên biểu bì, căn cứ tập tục mỗi một bộ lạc thì sẽ tuyên khắc đồ đằng chỉ thuộc về bộ lạc đó.
Ngoại trừ cái đó ra, chỉ cần Man tộc biểu hiện anh dũng trên chiến trường, trưởng lão một đời của bộ lạc sẽ theo đó mà tuyên khắc thêm một vài đồ án đặc thù.
Những man văn tuyên khắc này không thể giúp tăng thêm chiến lực, chỉ là một loại biểu tượng vinh dự anh dũng dùng để trang trí và tẩy não tông giáo để chiến sĩ Man tộc có thể càng thêm anh dũng trên chiến trường.
Mà man văn chân chính có thể tăng thêm chiến lực chỉ có số ít cao tầng trong bộ lạc và Tế Tự bộ lạc nắm giữ.
Loại Man Thần đồ đằng này mỗi khi tuyên khắc một nét sẽ hao phí lượng lớn tài nguyên, dưới tình huống bình thường chỉ có con cháu quý tộc và một vài người có công huân rất cao trong bộ lạc có thể có được.
Đương nhiên, trong loại kéo dài tộc đàn Man tộc này lớn hơn hết thảy các chủng tộc khác, không tồn tại quyền lợi tuyệt đối.