Rất hiển nhiên, cho dù là có Hắc Tử khuẩn giáp đẳng cấp huyết sắc nhưng cường độ nhục thân Hứa Nguyên hắn bây giờ căn bản so ra cũng vẫn kém hơn Man Vương Xi Man.
Nhưng cái này không quan trọng, bản thân hắn cũng không phải là Võ Đồ tu võ đạo Thối Thể, trong Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết ngoại trừ những kiếm kỹ kia, bản thân các pháp quyết còn lại cũng không thích hợp dùng để cận chiến.
Hiện tại thứ Hứa Nguyên quan tâm là thân thể của hắn hình như đã nhanh chóng không thể kiểm soát được.
Cho dù đau đớn khi cánh tay triệt để gãy mất như thế này cũng cơ hồ không thể kích thích được giác quan của hắn.
Hắn cảm giác cơ thể đang dần dần rời xa ý thức của hắn.
Hơn nữa, vừa rồi hắn dùng cánh tay đón đỡ một đòn đá ngang của Man Vương cũng không phải là xuất từ trên ý nguyện chủ quan của hắn mà là chính thân thể hắn tự mình động.
Trong lúc suy tư, cánh tay đã gãy mất của Hứa Nguyên bị một cỗ lực lượng quỷ dị kiểm soát, vô thức nắm thành quyền liền phát hiện cánh tay này đã khôi phục trạng thái như lúc ban đầu.
Xi Man từ mặt đất đứng lên, nhìn thấy một màn cánh tay kia của Hứa Nguyên phục hồi như cũ, Xi Man chậm rãi thở ra một hơi:
"Bản vương còn thấy kỳ quái tại sao "Quyền ý" không cách nào gây trở ngại thương thế tự lành của ngươi, thì ra là như vậy."
Hứa Nguyên nghe vậy ngước mắt, con ngươi tinh hồng liếc qua đối phương:
"Ồ? Ngươi lại nhìn ra thứ gì rồi?"
Man Vương nhìn chằm chằm cánh tay hắn phục hồi như lúc ban đầu, phun ra một câu:
"Cưỡng ép ghép lại, lúc trước ngươi cũng không triển lộ ra loại năng lực này, đoán chừng hẳn là do giáp trụ đã dung hợp trong thân thể ngươi kia."
"."
Trong mắt Hứa Nguyên lóe lên một tia hứng thú.
Hắn cũng vừa mới phát giác được cỗ năng lực tự lành này của chính mình là cái gì, không nghĩ tới Man Vương này lại trực tiếp nhìn ra.
Hắn có nên nói rằng không hổ là tầm mắt của nhất tộc chi vương không a?
Mỗi một kích của Xi Man đều ẩn chứa quyền ý giống như giòi trong xương bám vào trên miệng vết thương của hắn, mệnh nguyên căn chữa trị thân thể của dị quỷ vốn không có cách nào lập tức làm tự lành miệng vết thương của hắn.
Nói cách khác, bây giờ thân thể hắn có thể tự lành cũng không phải là bắt nguồn từ thể chất dị quỷ của chính mình mà là do khuẩn giáp huyết sắc đã dung hợp vào trong thân thể của hắn.
Thời điểm bị thương, khuẩn giáp trong thể nội trực tiếp bài tiết ra một loại vật chất nào đó cưỡng ép dán vết thương của hắn lại với nhau.
Tựa như là tạo ra một khối tượng bùn, biến hết thảy thể nội của hắn tương tự như hỗn hợp này mà cưỡng ép dính lại.
Hơn nữa trong thời khắc này, Hứa Nguyên còn có một loại cảm giá, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn tùy thời đều có thể cải tạo thân thể của mình thành bộ dáng khác.
Tương tự như Lạc Hi Nhiên vậy.
Nghĩ đến cái này, Hứa Nguyên vô thức nhìn về phía cánh tay trái của
mình, trong đầu bỗng nhiên toát ra một từ.
Biên tập huyết nhục.
"Cô cô cô cô."
Một trận thanh âm rợn người qua đi, cánh tay trái của Hứa Nguyên vừa mới phục hồi như cũ trực tiếp biến thành lưỡi dao gai nhọn hiện ra hàn mang.
"."
Nhìn thấy một màn này, thần sắc trong đôi mắt đỏ của Lý Thanh Diễm ở một bên nổi lên một vòng lo lắng nồng đậm.
Dị quỷ hóa của hắn, hình như lại sâu hơn rồi.
Nhưng cũng may sau một khắc chuôi dao nhọn này liền biến trở về hình dạng cánh tay nhân loại, đồng thời thanh âm mang ý cười của Hứa Nguyên cũng truyền vang trong động rộng rãi yên tĩnh:
"Xi Man, ánh mắt ngươi không tệ, năng lực giáp trụ này mang tới cho bản công tử quả thực dùng rất tốt, ngươi còn muốn tiếp tục đánh a?"
Xi Man nhìn chằm chằm mỗi một cử động của nam tử huyết y trước mắt , chậm rãi nói:
"Từ khi vừa mới bắt đầu bản vương đã nói xong điều kiện."
"A "
Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, liếc qua Lý Thanh Diễm một bên đang dùng ánh mắt đầy sầu lo nhìn chằm chằm hắn:
"Ta sẽ không đưa công chúa nhà ta cho ngươi làm con tin."
"?"
Ánh mắt kết nối, ánh mắt Lý Thanh Diễm hiện lên một vòng nghi hoặc, nhưng lập tức kịp phản ứng, khóe môi không tự chủ nhẹ nhàng cười gằn một tiếng.
Nàng nghe được ý tứ trong lời nói của Man Vương, cũng nghe ra gia hỏa này là cố ý nói cho nàng nghe.
Rất tận lực.
Nhưng, cảm giác coi như không tệ.
Hứa Nguyên thu tầm mắt lại, nhìn về phía Xi Man thấp giọng cười nói:
"Xi Man, vừa rồi ta đã thích ứng được với thân thể hiện tại, giống như ngươi đã nói, hợp tác hẳn là do cường giả chủ đạo, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, cơ hội hợp tác một lần, hi vọng ngươi có thể trân quý điều này."
Một lần nữa nghe được đề nghị hợp tác, thần sắc Xi Man không nhúc nhích chút nào, ngược lại ý thức được cái gì đó, hỏi:
"Thời gian của ngươi không nhiều lắm?"
Trong lòng Hứa Nguyên ngưng tụ, ngoài mặt vẫn không thay đổi chút nào cười nói hỏi ngược lại:
"Cái gì gọi là thời gian không nhiều lắm?"