Nghe được thanh âm này, Hứa Nguyên không chút nghĩ ngợi:
"Ngậm miệng, chớ quấy rầy nữa."
"."
Lạc Hi Nhiên bị tức đến mức thở dốc một lát, lời nói thấm thía:
"Trường Thiên,
hắn bây giờ còn chưa đột phá Thánh Nhân, hiện tại không giết hắn, đợi đến khi hắn hoàn thành đột phá, chúng ta đều phải chết."
"."
Nghe nói như thế, Hứa Nguyên không lên tiếng.
Thông qua đối thoại ngắn gọn này, hắn phát hiện thanh âm Lạc Hi Nhiên có thể vang lên ở trong cơ thể hắn cũng không phải là thông qua gian uyên, mà là thông qua khuẩn giáp huyết sắc đã hoàn toàn dung hợp tiến vào trong cơ thể hắn.
Ngọc bội Huyết Thần thạch.
Trách không được Lạc Hi Nhiên này lại có thể tinh chuẩn cảm ứng được vị trí của người mặc Hắc Tử khuẩn giáp, thì ra là thông qua một mặt khác của viên Huyết Thần thạch ngọc bội.
Trong «Thương Nguyên», bên trong huyết sào của địa cung tĩnh mịch cũng có một viên Huyết Thần thạch ngọc bội, đây cũng là nguyên nhân lúc Hứa Nguyên nhìn thấy viên ngọc bội huyết sắc trên người Bạch Mộ Hi đã muốn có nó.
Nghĩ đến điểm này, lại liên hệ với công hiệu viên Huyết Thần thạch ngọc bội trong tay tiểu Bạch kia, Hứa Nguyên bỗng nhiên hiểu ra một vài sự tình.
Địa cung tĩnh mịch này sau khi thành công nghiên cứu ra giải dược nhằm vào dị quỷ thế mà còn có ý đồ…
"Uy, ngươi có nghe bản tọa nói không a? ! Tên kia."
"Muốn lên thì tự mình lên!"
Suy nghĩ bị đánh gãy, Hứa Nguyên tức giận trả lời:
"Đừng có nghĩ lấy lão tử ra làm vũ khí sử dụng."
Thanh âm Lạc Hi Nhiên mang theo chút vội vàng, đã từng là Thánh Nhân nên nàng rất rõ ràng chênh lệch giữa Thuế Phàm và Thánh Nhân:
"Hứa Trường Thiên, ngươi đây là không muốn sống? ! Bản tọa đang giúp ngươi tạm thời khôi phục ý thức."
"Ngươi đừng có kéo ta xuống, mê hoặc ta là ngươi, giúp ta tỉnh lại cũng là ngươi."
Hứa Nguyên lại lần nữa đánh gãy Lạc Hi Nhiên, lời nói cắn răng nghiến lợi:
"Ta quay lại coi như có thể giết Xi Man, sau khi chiến đấu cũng chỉ có thể lưu lạc ở đây trở thành một dị quỷ."
"Lưu lạc?"
Lạc Hi Nhiên đối với từ ngữ này có chút khinh thường:
"Thời gian lâu như vậy ngươi chẳng lẽ còn không hiểu chúng ta là chủng tộc vĩ đại dường nào a? Không chết, vĩnh sinh, thời gian vô hạn, cùng hưởng mệnh nguyên…"
"Đúng, nhân loại so ra kém xa với dị quỷ các ngươi, nhưng vì sao vạn năm trước các ngươi vẫn bị giết sạch vậy?"
"."
Lạc Hi Nhiên.
"Được."
Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, thông qua huyết vụ gian uyên của Lạc Hi Nhiên đã khóa chặt vị trí của công chúa quấn ngực và tiểu Bạch:
"Lạc Hi Nhiên, chúng ta bớt nói nhiều lời."
"Bớt nói nhiều lời?"
Lạc Hi Nhiên hít sâu một hơi, thanh âm lãnh diễm trở nên sắc bén rống to:
"Tên kia đã muốn đột phá thánh nhân, ngươi biết Thánh Nhân và Thuế Phàm có bao nhiêu chênh lệch a? !"
"Không biết."
"Hứa Trường Thiên, ngươi…"
Lạc Hi Nhiên thở hổn hển.
"Đừng nóng giận nha."
Thanh âm Hứa Nguyên hơi có vẻ nhu hòa mang theo ý cười:
"Mặc dù không biết cụ thể mạnh bao nhiêu, nhưng ta biết giữa chúng ta cũng có cơ sở hợp tác bởi vì hắn, không phải sao?"
"Ngươi lại muốn hợp tác?"
Thanh âm Lạc Hi Nhiên có chút cảnh giác, vừa rồi nàng thế nhưng đã nghe được đối thoại giữa gia hỏa này và tên to con kia.
Người hộ đạo.
Thánh tử.
Bên trong lời nói lúc trước của gia hỏa này và nàng không có một câu nào là lời nói thật.
"Bản công tử thừa nhận trước đó đã lừa ngươi, nhưng ngươi cũng biết khi đó là tình huống bức bách, không lừa ngươi chúng ta sẽ phải chết."
Hứa Nguyên cười hắc hắc, dường như đoán được suy nghĩ đối phương, nhanh chóng nói tiếp:
"Tình huống bây giờ lại khác, ngươi và ta đều muốn ra khỏi địa cung này, mà Xi Man kia sắp lâm trận đột phá Thánh Nhân, mặc kệ là nhìn từ góc độ thực lực địch nhân hay là từ mục đích song phương chúng ta mà nói, hiện tại cơ sở hợp tác của ta và ngươi đều vô cùng thâm hậu."
Lạc Hi Nhiên nghe nói như thế khẽ cười một tiếng:
"Nếu đã như vậy, tại sao bản tọa không hợp tác với vị người hộ đạo kia của ngài chứ? Hắn tựa hồ cũng rất muốn ra ngoài."
Hứa Nguyên đối với uy hiếp này tựa hồ căn bản không thèm để ý, cười nói:
"Thế gian tạo ra thế chân vạc đều là hợp tác yếu ớt, mạnh yếu nếu hợp tác sau đó bên yếu hơn sẽ chết, ngươi hẳn là sẽ không ngu xuẩn như thế, hơn nữa ngoại trừ ta, các ngươi cũng không biết phương thức ra ngoài trong thời gian ngắn."
Nghe nói như thế, Lạc Hi Nhiên tựa hồ hiểu ra Hứa Nguyên đang bàn tính điều gì, thanh tuyến lãnh diễm lạnh lẽo thấu xương:
"Cho nên, ngươi cố ý buông tha Man tộc sắp đột phá kia?"
Hứa Nguyên cũng không phủ nhận:
"A ngươi có thể hiểu như vậy, lựa chọn nhanh lên đi, hợp tác hay là cùng chết?"
Dứt lời, yên lặng.
Ở một đầu khác Lạc Hi Nhiên cũng không trả lời ngay.
Hứa Nguyên thấy thế liền đặt tâm thần ở cỗ tinh khiết chi khí đang dần dần khuếch tán phía sau động rộng rãi kia.
Thông qua gian uyên của Lạc Hi Nhiên, giờ phút này hắn có thể cảm nhận được cỗ khí tức cơ hồ có thể hủy diệt hết thảy trên thân Man Vương kia.
Dưới hiệp trợ của dị quỷ nữ vương Lạc Hi Nhiên này, Hứa Nguyên hắn mặc dù nhất định có thể nắm chắc trước khi Man Vương đột phá sẽ giết chết hắn, nhưng chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của hắn.
Đánh nhau một trận, thua là chết, mà coi như thắng, lấy tiến độ dị quỷ hóa hiện tại của hắn mà nói, sau khi chiến đấu hắn đại khái ý thức được nhục thể sẽ triệt để bị chuyển hóa thành dị quỷ.