Chương 68: Những người sống sót?
“Có gì khác biệt?”
Hứa Nguyên nhẹ nhàng nói.
Chu Thần cẩn thận lựa lời:
“Có lần trưởng công tử đi ngao du thiên hạ ngài đã kết giao cùng với Tần tiên sinh, hai người họ kết bạn đồng hành cùng nhau trong một khoảng thời gian dài.”
“Đồng hành sao?”
Hứa Nguyên lẩm bẩm, mặc dù trong trí nhớ của hắn huynh trưởng cũng thường hay đối xử ôn nhu lễ mạo với người khác, nhưng trong xương cốt hắn rất có ngạo khí.
Kẻ tên là Tần tiên sinh này lại có thể đi cùng với hắn, xem ra khả năng đáp ứng rất tốt.
Ngừng một chút, Hứa Nguyên tiếp tục hỏi:
“Chỉ vậy thôi sao?”
Chu Thần lắc đầu:
“Tam công tử chắc đã biết, Thiên Nguyên kiếm tông cứ bảy năm sẽ phát thiệp mời một lần. Mời đệ tử tuổi trẻ tài cao của chư tông khắp nơi trong thiên hạ đến thành Thiên Nguyên tham dự đại hội?”
Hứa Nguyên hơi suy tư một chút, sau đó vẫn gật đầu:
“Ta biết.”
Hắn quả thực có biết chuyện này .
Không những biết mà hắn còn biết những chuyện đằng sau của Thiên Nguyên đại hội này.
Thông tin từ kiếp trước.
Đại hội Thiên Nguyên, bên ngoài là được tổ chức để khích lệ tranh tài kết giao cho các anh hùng trẻ tuổi của các môn phái, nhưng trên thực tế nó tạo cơ hội cho các trưởng môn và trưởng lão của các môn phái gặp gỡ và thảo luận về các vấn đề khác nhau của mỗi môn phái trong thiên hạ.
Dẫn đầu bởi Thiên Nguyên kiếm tông, môn phái đứng đầu thiên hạ, triệu tập các thế gia danh môn tham dự hội nghị.
Tuy nhiên, bất chấp mục đích đằng sau nó là gì, Thiên Nguyên kiếm tông cũng sẽ lấy ra một bảo vật cấp "vàng" để làm phần thưởng cho kẻ nào giành được chiến thắng cuối cùng, nên mỗi lần đại hội Thiên Nguyên diễn ra đều có thể được coi là một sự kiện lớn trên khắp thiên hạ.
Dừng lại một chút, Hứa Nguyên hỏi:
“Chu tiên sinh, ý của ngươi là Hứa Trường Ca khi đó ngao du thiên hạ đã tham gia đại hội Thiên Nguyên này?”
“Đúng, mục đích mà Tần tiên sinh và trưởng công tử đồng hành chính là đại hội Thiên Nguyên ở Thiên Nguyên thành.”
“Vậy là hắn đã từng tỷ thí võ công với Hứa Trường Ca? Thực lực rất mạnh?”
Chu Thần khẽ gật đầu:
“Rất mạnh, hắn là một trong số ít những người có thể sống sót dưới kiếm của trưởng công tử.”
Hứa Nguyên.
Những người sống sót?
Hứa Nguyên sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ một tiếng.
Con trai tể tướng hoàng triều Đại Viêm, đi tham gia một đại hội được tổ chức nhằm gặp gỡ của một nhóm thủ lĩnh thế gia địa phương, trên đại hội còn trực tiếp giết chết đệ tử những môn phái đó.
Hứa Nguyên có lẽ đoán được mười ba năm trước trong đại hội Thiên Nguyên đã phát sinh chuyện gì, phần nào cũng hiểu được giới hạn của Tần tiên sinh ở đâu, cười thầm:
“Ta có lẽ đã biết vị Tần tiên sinh kia là người thế nào rồi, ha.”
Cuối cùng sau khi có đủ thông tin, Hứa Nguyên không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Trúc uyển này quả nhiên rất lớn, một đường đi thẳng vào trong, xuyên qua tiền sảnh, thông qua hai mái vòm bằng đá, Hứa Nguyên nhìn thấy một rừng trúc trước mắt, giữa rừng trúc có xen kẽ một lối đi nhỏ quanh co.
Hai người đi dọc theo lối đi rẽ vào một góc, đến cuối đường, rừng trúc đột nhiên mở ra.
Cấu trúc có hình một vòng cung tròn, để lại một khoảng không gian thoáng đãng.
Ánh nắng đổ xuống như thác nước, một căn trúc lâu cổ được xây dựng công phu đơn độc nằm giữa rừng trúc nhìn có chút ảm đạm.
Một khúc nhạc cổ u sầu từ bên trong truyền ra, bay vào trong tai Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên đứng tại chỗ yên lặng lắng nghe một hồi, liếc mắt nhìn Chu Thần bên cạnh nói:
“Chu tiên sinh, trên đỉnh Túy Tiên Lầu còn có hai vị mỹ nhân đang đợi ngươi…… ngươi không quay lại nhìn một chút sao?”
Hắn không nghĩ sẽ để một người đàn ông có râu như Chu Thần ngồi xổm ở cửa xem tiết mục phát sóng trực tiếp của hắn.
Chu Thần nghe vậy thì ngầm hiểu, xoa râu, có chút ngây người, ho nhẹ một tiếng rồi chắp tay:
“Được rồi, vậy Chu mỗ chúc tam công tử văn võ song toàn.”
Hứa Nguyên.
Hai người nhìn nhau không nói nên lời, đồng thời bật cười.
Sau khi cười, theo tiếng cổ cầm phát ra từ trúc lâu, Chu Thần quay người rời đi, Hứa Nguyên chậm rãi tiến lên phía trước.
Rừng trúc xào xạc tiếng gió, một mình vào trúc lâu, đi theo tiếng đàn lên tận lầu hai, đứng yên trước của một căn sương phòng.
Ngay sau đó, khi khúc nhạc kết thúc, một giọng nữ du dương từ bên trong truyền ra:
“Nếu tam công tử đã ở đây rồi, tại sao phải đứng ngoài cửa?”
Tiếng đàn du dương lại vang lên.
Hứa Nguyên lắc đầu, không tiếp tục đứng ngoài mà đẩy cửa bước vào.
Vén bức màn bằng chuỗi hạt châu lên, Hứa Nguyên bước vào khuê phòng của nữ tử.
Trong phòng, một nữ tử ngồi sau cây đàn cổ cầm, đôi mắt đẹp rũ xuống, những ngón tay mảnh khảnh không ngừng gõ nhịp trên dây đàn phát ra những nốt nhạc trầm bổng.
Nữ nhân này mặc một chiếc váy lụa màu đỏ tươi với đường viền cổ áo rất thấp, để lộ cơ thể trắng như tuyết đầy đặn.
Khuôn mặt như hoa sen, lông mày như lá liễu, đôi mắt quyến rũ hơn cả hoa đào, làn da trắng muốt như tuyết, mái tóc đen nhánh được búi cao.