Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 69 - Chương 69 - Am Hiểu Âm Luật!

Chương 69 - Am hiểu âm luật!
Chương 69 - Am hiểu âm luật!

Chương 69: Am hiểu âm luật!

Nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân kia, Hứa Nguyên đại khái đã hiểu vì sao nguyên thân này vốn là một kẻ hái hoa lão làng lại si mê nàng như vậy, thậm chí còn bị nàng lừa thành một con chó liếm xung quanh.

Quả là mị cốt trời sinh.

Cố gắng ức chế ngọn lửa không thể giải thích dược đang bùng lên từ tận đáy lòng, Hứa Nguyên nghiêng người ngồi lên tấm nệm đối diện nữ nhân trước mặt.

Sau khi ngồi xuống, một nha hoàn thanh tú ở bên cạnh lập tức tiến lên rót cho hắn một chén trà thơm, sau đó bình tĩnh lui ra ngoài.

Một mùi thơm từ gỗ đàn hương tràn ngập căn phòng, ánh mặt trời dọc theo cửa sổ xuyên thấu vào trong phòng, ánh sáng có chút mờ ảo.

Uống trà, nghe nhạc, thưởng thức mỹ nhân, nhân gian thoải mái.

Trong không gian tĩnh mịch, Hứa Nguyên say sưa nhắm mắt.

Không biết thời gian, cũng không biết đã qua bao nhiêu khúc nhạc rồi.

Tô Cẩm Huyên chậm rãi ngước đôi mắt trong veo như nước mùa thu, nhìn nam tử đang nhắm mắt lắng nghe đối diện, cười nói:

“Tam thiếu gia, xem ra ngài cũng là người am hiểu âm luật.”

Khi giọng nói của nàng vang lên,

Hứa Nguyên từ từ mở mắt, trầm ngâm trong giây lát.

Hồi thần, cười tủm tỉm lắc đầu, Hứa Nguyên trực tiếp đưa tay chỉ vào nữ tử thân mặc hồng y:

“Ta không biết âm luật, nhưng so với âm luật thì ta lại càng thích giọng nói phát ra tự nhiên của con người hơn. Tần Huyên cô nương, nàng nên biết tại sao ta tìm nàng chứ?”

Khi nói, Hứa Nguyên như có như không nhìn về chiếc giường lớn mềm mại được che bởi bức màn đỏ trong sương phòng .

Ngâm nga một khúc nhạc, Chu Thần không quay đầu lại, chậm rãi đi về phía đỉnh tầng Túy Tiên Lầu.

Ra khỏi trúc uyển, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân khuôn mặt ôn hòa đang khoanh tay dựa vào mái ngói xanh trên tường gạch.

Tư Tử Vũ.

Nhìn thấy đối phương, Chu Thần cũng không bất ngờ, cười hỏi:

“Ai da, ngươi ra ngoài rồi?”

Cũng giống như phong cách của Ảnh Nhi, những ngày này Tư Tử Vũ hắn luôn ẩn trốn vào trong bóng tối, hiếm khi thấy hắn xuất đầu lộ diện, vì vậy Hứa Nguyên cho rằng chỉ có Chu Thần và Ảnh Nhi là những người duy nhất đi theo bảo vệ hắn.

Tư Tử Vũ liếc nhìn Chu Thần, trên môi mang theo một nụ cười:

“Thấy hành vi kỳ lạ của ngươi nên ta mới ra ngoài hỏi một chút, bạn đây là... chuẩn bị đi theo tam công tử rồi?”

Hành vi mấy ngày nay của tam công tử, cũng như việc Chu Thần bị đánh phủ đầu trước đó, hắn đều đã tận mắt chứng kiến tất cả.

Quả thực có chút thủ đoạn, nhưng cũng chỉ là một số ít mà thôi.

Những loại thủ đoạn này xuất hiện trên người tam công tử quả thực khiến cho người khác có chút cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu chúng được sử dụng trong các danh môn thế gia khác thì những thủ đoạn này cũng chỉ là cách cơ bản để kiểm soát thuộc hạ mà thôi.

Sự thay đổi của tam công tử gần đây khiến cho lão hữu của hắn thu liễm một chút thì được, nhưng để khiến cho hắn ta ngoan ngoãn như bây giờ thì có hơi quá.

Chu Thần cười khúc khích, giơ tay vỗ vai Tư Tử Vũ, ra hiệu bước đi nói:

“Ta chưa bao giờ nói rằng ta sẽ đi theo tam công tử nha. Giúp hắn làm những việc này chính là để bù đắp quá khứ. Huống chi, ta làm những chuyện này thật sự cũng không gây ra tổn thất gì, còn có thể làm vừa lòng tam công tử, cớ sao lại không làm?”

Dừng lại.

Chu Thần chỉ vào Túy Tiên Lầu, cười toe toét:

“Nếu ngươi làm cho tam công tử vui vẻ còn có phần thưởng a.”

Tư Tử Vũ biết đối phương đang ám chỉ hai tỷ muội kia, và đôi mắt hắn lộ ra vẻ khinh thường .

Thấy vậy, Chu Thần khoác tay qua vai Tư Tử Vũ cười nói:

“Các ngươi đúng là quá coi trọng thể diện, mất mặt một chút cũng ảnh hưởng đến tâm trạng tu luyện a.”

“Tư Tử Vũ, ngươi nhìn rộng ra một chút xem. Bây giờ tam công tử là Tiên Thiên Đạo Thể, nếu hắn thật sự là lãng tử quay đầu, với biểu hiện bây giờ của ta, ta dĩ nhiên sẽ là tâm phúc đầu tiên của hắn. Nếu hắn không quay đầu, vậy thì mấy chuyện cơm ăn, áo mặc, nơi ở, đi lại cũng sẽ không thiếu a~”

Trong con hẻm yên lặng, cuộc trò chuyện giữa hai người chỉ giới hạn trong phạm vi nửa bước chân xung quanh họ.

Tư Tử Vũ có chút bất lực lắc đầu, phun ra hai từ:

“Trục lợi.”

Chu Thần cũng không tức giận, gật đầu đồng ý:

“Đúng là trục lợi, ta và con nhà quyền quý các ngươi không giống nhau, ta rất nghèo.”

Tư Tử Vũ liếc nhìn Chu Thần, do dự định nói gì đó nhưng vẫn không nói gì.

Thở dài một hơi sau đó dừng lại, Tư Tử Vũ đột nhiên hỏi:

“Nhân tiện, ngươi nghĩ sao về sự thay đổi của tam công tử?”

Nghe vậy Chu Thần lập tức liếc xéo Tư Tử Vũ.

Hai người nhìn nhau.

“Có ý gì?”

Ý cười trong giọng nói Chu Thần biến mất.

“Trước khi trưởng công tử rời đi, đã phân phó chúng ta chú ý đến tam công tử.”

Tư Tử Vũ trả lời.

“Ngươi luyện khí, cho nên so với ta ngươi còn nắm rõ hơn, loại thủ pháp đoạt xá này không thể có ký ức được.”

Tư Tử Vũ im lặng một lúc, đôi mắt hắn nheo lại:

“Đúng là sẽ không có ký ức, nhưng Chu Thần, ngươi cảm thấy nếu là tam công tử trước kia cũng sẽ ra tay như vậy sao?”

Chu Thần lắc đầu cười khi nghe thấy những lời đó, liền hỏi lại:

“Tư Tử Vũ, ngươi có nghĩ rằng nếu tam công tử trước kia cũng ra tay như vậy thì có người sẽ để ý đến hắn sao?”

Bình Luận (0)
Comment