"Ngươi đoán không sai, phía dưới huyết trì có một chỗ trong mật thất quả thực có cất giấu thứ này."
Hứa Nguyên không phủ nhận, lập tức nhìn đối phương, cảm thấy hứng thú nhẹ giọng hỏi:
"Nhưng ta ngược lại rất hiếu kì một điểm, ngươi ở trong huyết sào này ngây người một vạn năm, trong thời gian này chưa hề tiến vào dưới đáy huyết trì dò xét qua?"
Khải lắc đầu:
"Bản tọa không thể đi vào."
Ánh mắt Hứa Nguyên mang theo một tia nghi hoặc, thông qua cảm giác dị quỷ cảm ứng một chút thân thể của Khải:
"Mệnh nguyên trong cơ thể ngươi một mực nhét vào tràn đầy, một khi tiến vào huyết trì, mệnh nguyên trong đó sẽ khiến cho ý thức của ngươi cấp tốc biến mất, nhưng thời gian vạn năm cũng không có một lần nào xuống qua sao?"
Khải giơ ngón tay lên chỉ đầu của mình, ánh mắt âm lãnh:
"Trong đầu bản tọa bị cắm vào hai quan niệm bảo thủ không thể thay đổi, thứ nhất, bản tọa cần hai viên Huyết Thần thạch mới có thể phá cấm mà ra, thứ hai tuyệt đối không thể tiến vào dưới đáy huyết trì, nếu như Trường Thiên ngươi không xuất hiện, bản tọa đại khái đời này phải vô vọng trốn trong địa cung kia."
"."
Hứa Nguyên.
Cắm vào quan niệm
Chuyện này tại sao nghe quen tai thế nhỉ?
Suy tư trong chớp mắt, Hứa Nguyên chợt nhớ tới Lạc lão đầu hình như từng bị qua chiêu này.
Trước đó Hứa Trường Ca vì muốn bảo đảm an toàn của hắn nên từng để Quỷ Thất quỷ hóa cắm vào trong đầu Lạc lão đầu quan niệm bảo hộ Hứa Nguyên hắn.
Không nghĩ tới vạn năm trước đã có loại thủ đoạn này.
Nhưng xem ra, hai dấu chạm nổi rõ ràng có xung đột tư tưởng, hẳn là bị hai người khác nhau gieo xuống.
"Tiểu quỷ, đừng suy nghĩ nữa, loại thủ đoạn này gọi là Hồn Ngấn."
Trong lúc suy tư, thanh âm ôn uyển của Lạc Hi Nhiên kia lại đột ngột vang lên trong lòng Hứa Nguyên:
"Ta lấy chính mình luyện thành Linh Vận Tinh Quái, thời điểm toái hồn gieo xuống rất nhiều Hồn Ngấn cho Khải, để hắn thu hoạch hai viên Huyết Thần thạch ngọc bội liền lập tức xuống dưới đáy huyết trì chỉ là một trong số đó. Nhưng xem ra hai người Tô Lạc Trần và Đường Uyển Nhi cũng không ngốc, thời khắc tiêu tán đã liều chết tiến hành xuyên tạc Hồn Ngấn mà ta đã gieo xuống cho Khải."
"."
Xem đi, vạn năm trước tông môn vây công hủy diệt Giám Thiên các thật đúng là dùng đầu óc chó đánh tới.
Vẻn vẹn bên trong chỗ địa cung này bốn tên Thánh Nhân cho dù chết hết cũng muốn trước khi chết liều mạng tuyên khắc Hồn Ngấn tính toán lẫn nhau, kết quả mọi người cùng nhau cá chết lưới rách.
Cũng khó trách được sau này hoàng triều có thể quật khởi.
Nghe được lời nói của Lạc Hi Nhiên, Hứa Nguyên lập tức dùng ý hồn truyền âm hỏi:
"Chuẩn bị sẵn sàng?"
Thanh âm Lạc Hi Nhiên mang theo ý cười:
"Tất nhiên."
Vừa dứt lời, thanh âm của Khải mang theo hàn ý đột nhiên truyền tới:
"Hứa Trường Thiên, ngươi đang nói chuyện với ai? !"
Ý hồn truyền âm mặc dù ẩn giấu kín kẽ, nhưng vẫn có thể bị phát hiện.
Khải cảm nhận được ở trên thân nam tử huyết y trước mắt có một cỗ hồn ý ba động khắc cốt minh tâm.
Hứa Nguyên nghe vậy giật giật khóe miệng nói:
"Nếu như ta nói là Lạc Hi Nhiên ngươi có tin không?"
"Lạc Hi Nhiên?"
Nghe được cái tên này, trong đôi mắt Khải rõ ràng hiện lên vẻ buồn cười:
"Nếu đó là Lạc Hi Nhiên, vậy bản tọa là ai?"
Hứa Nguyên không nói tiếp, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Trong im ắng đối mặt, Hắc Tử khuẩn giáp đột nhiên từ dưới áo bào Hứa Nguyên giống như đàn kiến lan tràn leo ra quanh thân, thoáng chốc ngưng tụ ra một bộ nhục thân làm bằng khuẩn giáp bên người của hắn.
Một vị nữ tử mặc váy lụa màu lam đoan trang.
Lạc Hi Nhiên.
"."
Im ắng đối mặt, ý cười trong mắt Khải dần dần biến mất, nhìn Lạc Hi Nhiên, bên trong cặp mắt phượng kia có một vòng dao động, há to miệng:
"Lạc bản.. . Bản tọa…. Lạc… Khải… Lạc Hi… "
Lập tức, bộ dáng Lý Thanh Diễm của Khải bắt đầu phát sinh một chút dị biến, vô số nốt mụt nhô lên trên thân thể mềm mại hoàn mỹ, từ từ bành trướng ra.
Trong lúc tâm thần dao động, nàng tựa hồ muốn duy trì thân thể không phải nhân loại.
Hứa Nguyên nhìn thấy một màn này, vội vàng ở trong lòng hỏi:
"Hi Nhiên, tình huống này là như thế nào?"
"Tiểu quỷ, đừng có cả ngày không biết lớn nhỏ, gọi ta là tiền bối."
Lạc Hi Nhiên đầu tiên là khẽ gắt một tiếng, lập tức giải thích nói:
"Vạn năm trước để cho ta tiện khống chế bên thắng cuối cùng, Hồn Ngấn mà ta đã gieo xuống cho Khải này cũng không chỉ có mỗi một cái kia, hiện tại xem ra Tô Lạc Trần và Đường Uyển Nhi trước khi chết cũng không thể thanh trừ sạch sẽ chuẩn bị ở sau mà ta lưu lại."
Đang nói chuyện, tay ngọc của Lạc Hi Nhiên hơi nâng lên , ấn phía trên nhục thân đã bắt đầu sụp đổ của Khải, quay đầu về phía Hứa Nguyên ung dung nói:
"Nếu thủ đoạn này còn giữ, vậy ta không cần ngươi trợ giúp, tiểu quỷ."
"."
Không cần trợ giúp của hắn.
Nghe nói như thế, trong lòng Hứa Nguyên vô thức dâng lên một cỗ dự cảm bất thường, linh thị mở ra, mệnh nguyên vận chuyển trong nháy mắt chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng sau một khắc, Lạc Hi Nhiên liền "Phốc" bật cười một tiếng, nâng lên một cái tay khác gảy một cái trên trán Hứa Nguyên "ba" một tiếng, đôi mắt cong lên cười nói:
"Tiểu quỷ ngươi thật sự là không đáng yêu chút nào, đã nói ngươi đừng có cả ngày nghĩ đến chuyện bè lũ xu nịnh thế mà vẫn còn đa nghi như thế, ý của ta là không cần ngươi chiến đấu với Khải, ngớ ngẩn."