Hứa Nguyên.
Dứt lời, thân thể Khải trực tiếp sụp đổ, vô số huyết nhục khuếch tán ra, lại thoáng chốc bị Lạc Hi Nhiên hấp thu.
Trong im ắng, mặt trời mặt trăng đan xen mà qua.
Hai ngày sau, Khải cứ như vậy không có bất kỳ năng lực chống cự gì tiêu tán vào đất trời trong tay Lạc Hi Nhiên.
Làm xong hết thảy, Lạc Hi Nhiên chậm rãi quay lại, nhìn về phía Hứa Nguyên ở một bên yên lặng chờ, lộ ra một nụ cười tủm tỉm:
"Tiểu quỷ, chúng ta bây giờ tiếp tục?"
Thánh Nhân chân chính lật tay thành mây, trở tay thành mưa, lấy tính mạng mình làm mồi nhử mưu tính vạn năm, tàn nhẫn quả quyết.
Thánh Nhân hư giả bè lũ xu nịnh, sống tạm cầu sinh, gặp chuyện hỏi gì cũng không biết, thứ hắn biết còn không nhiều hơn so với một giới cường giả Ngưng Hồn.
Nhìn vị giai nhân tóc dài phiêu diêu theo gió tuyết trước mắt, Hứa Nguyên đột nhiên cảm thấy Lạc lão đầu có chút mất mặt.
Mà sau khi dứt lời, Lạc Hi Nhiên nhìn hắn chằm chằm trong chớp mắt, ánh mắt ngược lại dời xuống phía dưới.
Vừa mới quay đầu liền thấy một bóng người xinh đẹp từ trên mặt đất bay tới giữa không trung.
Áo bào màu đỏ phới trong gió tuyết bay đầy trời, dưới cuồng phong phác hoạ ra một đạo đường cong mông eo bằng phẳng nhưng lại uyển chuyển.
Đến rồi, lại trùm lên.
Lý Thanh Diễm nhìn thoáng qua nữ tử váy lam có khuôn mặt giống khuôn mặt ban đầu của dị quỷ như đúc, gật đầu ra hiệu nói:
"Mặc dù bản cung không rõ ràng giữa các ngươi muốn tiếp tục cái gì, nhưng tốt nhất đừng lưu lại ở chỗ này."
"Quả thực đúng thế, ta chỉ là muốn đùa hắn một chút thôi."
Lạc Hi Nhiên nghe vậy ngoái nhìn lướt qua Lý Thanh Diễm, đối mặt trong chớp mắt, cười nhạt uyển chuyển nói:
"Trận pháp phía dưới đã hoàn toàn tổn hại, địa cung không có cách nào ngăn cản người trong đó ra ngoài, nếu như tên Thánh Nhân kia lựa chọn cưỡng ép đục xuyên qua địa tầng, tính toán thời gian thì giờ phút này cũng sắp lên đây rồi."
Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, xen vào nói:
"Thanh Diễm, giới thiệu một chút, vị này là Lạc Hi Nhiên, nghĩa muội ta mới nhận."
"."
Gió tuyết gợi lên tóc đen dài thẳng của nàng, Lý Thanh Diễm trực tiếp coi nhẹ cái người miệng lưỡi trơn tru có tính lựa chọn này, giọng nói mang theo tia nghi hoặc:
"Lạc Hi Nhiên?"
Hứa Nguyên cười nhẹ giải thích nói:
"Nghĩa muội này của ta thế nhưng vạn năm trước là Thánh Tôn Giám Thiên các, đầu dị quỷ trúng thủ đoạn của nàng nên ngộ nhận chính mình là nàng, ngủ say vạn năm, nhờ có ta đánh thức nàng tỉnh lại chúng ta mới có thể hữu kinh vô hiểm mà ra ngoài như thế."
"."
Dứt lời, không cần ngôn ngữ, ánh mắt giao hội trong chớp mắt, Lý Thanh Diễm đã hiểu rõ ý tứ đối phương muốn truyền đạt cho nàng.
Ngủ say vạn năm, nói cách khác bây giờ thái độ Lạc Hi Nhiên đối với Giám Thiên các đại khái là giống với vạn năm trước.
Hơn nữa nữ nhân này rất nguy hiểm, cần thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Suy tư hiện lên trong chớp mắt, Lý Thanh Diễm đối mặt với ánh mắt dò xét của Lạc Hi Nhiên, làm một động tác hành lễ cung đình, nhẹ giọng nói:
"Đa tạ tiền bối."
Lạc lạc hào phóng mà không mất đi lễ tiết.
"Xùy… "
Hứa Nguyên ở một bên nhìn thấy trực tiếp cười ra tiếng, khoát tay áo:
"Thanh Diễm ngươi thế mà cũng sẽ làm loại lễ tiết này? Không cần đa lễ, nghĩa muội ta nhận, luận bối phận ngươi cao hơn nàng."
"."
Đầu lông mày mắt phượng Lý Thanh Diễm hơi nhảy lên, không phản ứng mấy lời ngớ ngẩn này thấp giọng nói:
"Tiền bối, Trường Thiên hắn tính tình luôn luôn nhàn tản không bị trói buộc như thế, mong người không cần so đo phóng đãng của hắn."
Lạc Hi Nhiên tương tự cũng không phản ứng Hứa Nguyên, gật đầu mỉm cười:
"Ta còn tưởng rằng vạn năm qua đi lòng người thay đổi, thì ra là chỉ có tiểu quỷ này không hiểu tôn ti. Không cần đa lễ, bây giờ ta bất quá cũng chỉ là một Tinh Quái tàn hồn mà thôi."
Nói xong, nàng dừng một chút nhẹ giọng hỏi:
"Thanh Diễm, ta có thể hỏi một chút thế cục thiên hạ bây giờ như thế nào hay không, Giám Thiên các có còn tồn tục hay không?"
Quả nhiên.
Khác biệt so với kẻ phản bội Lạc lão đầu kia, muội muội của hắn vừa ra tới chuyện đầu tiên nhớ tới lại là môn phái.
Lý Thanh Diễm đối với câu hỏi này không chần chờ chút nào, nửa thật nửa giả nhẹ giọng nói:
"Thế cục hiện tại hôm nay chính là hoàng triều và tông môn cùng tồn tại, Giám Thiên các phái sứ đoàn vừa vặn gần một tháng nữa sẽ vào kinh bàn bạc công việc với hoàng triều Đại Viêm ta, về phần cụ thể công việc trong đó…."
Nói đến đây, mắt phượng đỏ thẫm của nàng không lạnh không nhạt lườm Hứa Nguyên một cái:
"Trường Thiên so với bản cung còn quen thuộc hơn, quan hệ của hắn với Thánh nữ Giám Thiên các các ngươi tựa hồ không tệ."