Ánh mắt Lạc Hi Nhiên mang theo một tia kinh ngạc.
Một phần kinh ngạc vì Giám Thiên các vẫn tồn tục như cũ, phần khác là kinh ngạc tiểu quỷ này tựa hồ quan hệ không ít với Thánh nữ đương đại.
Hứa Nguyên chép miệng, sờ lên cằm:
"Cũng tính là rất quen thuộc."
Lạc Hi Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, tựa hồ ý thức được cái gì, trong mắt đẹp hiện lên một vòng ý cười:
"Nếu nói như thế, bối phận ta hẳn là so với tiểu quỷ này cao hơn rất nhiều."
Dừng lại trong chớp mắt, nàng lại tiếp tục hỏi:
"Nếu nói như thế, tình báo của ngươi về chỗ địa cung này cũng là bắt nguồn từ Giám Thiên các?"
"."
Ánh mắt quét tới, Hứa Nguyên vô thức chuẩn bị thuận miệng nói dối thừa nhận, nhưng chợt bỗng nhiên ý thức được không thể đáp như thế.
Nếu như Giám Thiên các biết chỗ địa cung này, lợi ích dị quỷ lớn như vậy tất nhiên sẽ phái người đến đây tìm kiếm.
Thời gian vạn năm qua chưa từng tìm kiếm, tất nhiên là bởi vì tin tức xuất hiện đứt gãy.
Điểm ấy lấy lòng dạ của Lạc Hi Nhiên không có khả năng không nghĩ ra.
Đây là cái bẫy của nàng cho hắn.
Nhận lấy ánh mắt hai người, Hứa Nguyên mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối:
"Không phải, bắt nguồn từ ca ca của ngươi."
Trước tiên cứ nói láo trước, về phần sau khi về đế kinh làm sao cho tròn thì không quan trọng, Lạc lão đầu sẽ ra tay.
"."
Không tiếp tục để ý hồ nghi lộ ra trong mắt Lạc Hi Nhiên, Hứa Nguyên nhìn Lý Thanh Diễm nhẹ giọng nói:
"Thanh Diễm, ngươi đưa Mộ Hi lên, nàng hình như không biết bay, chúng ta đã giải quyết Khải rồi, bây giờ mau chóng rời đi, đừng đợi lát nữa bị Man Vương bắt được."
Lý Thanh Diễm nhìn lướt qua hai người, cũng không nói dị nghị, thả người nhảy xuống, thoáng chốc trực tiếp nắm cổ áo mang theo tiểu Bạch bay lên.
Bạch Mộ Hi giống như con mèo con bị Lý Thanh Diễm xách trong tay, nhìn rất tội nghiệp.
Nhưng nhìn thấy Hứa Nguyên trong chớp mắt, bên trong đôi mắt nàng lập tức hiển hiện một vòng cảm kích, giãy dụa thi lễ một cái:
"Công tử, đa tạ ngài đã đưa Mộ Hi lên tới mặt đất."
Hứa Nguyên lườm Lý Thanh Diễm một cái:
"Ngươi tại sao lại không phóng khoáng như thế?"
Lý Thanh Diễm hừ lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện, trở tay ôm Bạch Mộ Hi bằng tư thế ôm công chúa trong ngực, động tác anh táp:
"Như ngươi mong muốn rồi đó, đi thôi."
Đôi mắt Hứa Nguyên chớp chớp, nhẹ giọng hỏi:
"Nhìn bộ dáng này của ngươi hình như biết chỗ nào an toàn?"
Lý Thanh Diễm hướng về phía hắc ám bát ngát trong gió tuyết nhìn một cái:
"Hai ngày này các ngươi xử lý đầu dị quỷ kia, bản cung tất nhiên không có khả năng ở phía dưới ngồi chơi, bản cung đã kiểm tra một vòng xung quanh một lần, tìm được một chút ký hiệu đặc thù, đi dọc theo hẳn là có thể tìm tới Mộ thúc."
Giống như ký hiệu bí mật trong kiếp trước, trong phương thế giới này tương tự cũng có một vài tiêu chí phân biệt đặc thù, cung cấp phân biệt dùng cho quân đội.
Bắc Phong quân.
Suy nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Nguyên có chút vui mừng.
Coi như không thể đi đến bên người Vũ Thành Hầu, chỉ cần để Lý Thanh Diễm có thể dùng quân trận, bọn hắn trên cơ bản có thể nói là tuyệt đối an toàn.
Quân trận chi uy, Man Vương thành Thánh cũng không được việc.
Lúc trước thời điểm bị truyền tống vào bản doanh đại quân Man tộc, Lý Thanh Diễm cho dù mượn nhờ quân trận chi lực còn sót lại, cũng có thể một đao đánh được Man Vương Thuế Phàm cảnh.
Mà thời điểm Hứa Nguyên trầm mặc, Lạc Hi Nhiên bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
"Tiểu quỷ, hai vị các ngươi có trưởng bối ở gần đây?"
Nghe vậy, Hứa Nguyên mặt không đổi sắc cười nói:
"Đúng, chúng ta đi đến bên cạnh hắn, Man Vương sẽ không là mối đe dọa nữa."
Ngoài miệng nói vậy, ánh mắt Hứa Nguyên lại đang quan sát thần sắc Lạc Hi Nhiên. Hắn có chút bận tâm Lạc Hi Nhiên cự tuyệt đề nghị này, dù sao người có thể chống cự được Thánh Nhân thì đối với nàng mà nói cũng là trí mạng.
"Hô"
Lạc Hi Nhiên tựa hồ nhìn thấu tâm tư Hứa Nguyên, thở dài, ánh mắt mang theo một tia nghiêm khắc:
"Nam tử dù có mưu lược nhưng cũng là đỉnh thiên lập địa, quang minh lỗi lạc. Coi như hoàng triều phía sau các ngươi và Giám Thiên các ta không hợp, ta cũng sẽ không cự tuyệt đi tới bên người tiền bối các ngươi tìm kiếm che chở, đến lúc đó coi như các ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết thì cũng coi như đáp trả ân tình tiểu quỷ ngươi đã cứu ta ra."
"."
Dứt lời trầm mặc, gió tuyết đìu hiu.
Lý Thanh Diễm nhìn nữ tử váy lam dịu dàng lỗi lạc, bên trong mắt phượng hiện lên một vòng khâm phục thưởng thức.
Lạc Hi Nhiên đón ánh mắt cổ quái của Hứa Nguyên, cong cong đôi mắt đẹp:
"Thế nào, ngươi không tin lời ta nói?"
"."
Hứa Nguyên an tĩnh thật lâu, nhỏ giọng hỏi:
"Cái kia, ngươi… không phải cùng thân sinh với lão đầu Lạc Đạo Phàm kia sao?"
"."
Lạc Hi Nhiên.